Ấu Thể
Chương 5 : Ấu Thể
Thấy gợi đòn nên đánh? Cái %#@ nhà ngươi a.
Y Nha Tử thầm chửi trong lòng một cái, từ trong tay móc ra một cái bọc giấy, tiếp đến hắn cho một ít sợi thuốc vót từ trong túi trữ vật, rút ra vài sợi, Y Nha Tử ngồi xuống cẩn thận đặt nó lên trên mãnh giấy rồi vo tròn lại, trong giống một điếu thuốc lá.
Hắn đưa cho Qua An một điếu, hắn một điếu rồi nói :”Nay muội muội ta có lộc, nên ta đem ra đãi ngươi. Đây là thuốc lá! Là một thứ chất kích thích tinh diệu, sẽ khiến tinh thần ngươi minh mẫn, có loại cảm giác bình lặng an yên!”
Qua An liếc mắt, nhìn tới que thuốc xấu xí rồi lại nhìn về phía Y Nha Tử, ngươi đưa lão tử cái thứ hạ phẩm thuốc lá này mà coi được a? Khi trước ở thế giới cũ, ta hút mấy cái loại còn đắt gấp 100 lần mấy cái này đấy!
Bất quá hắn cũng lắc đầu, có còn hơn không. Cũng may từ sau khi may mắn sống lại từ cõi chết, xuyên không qua thế giới kì lạ này, hắn mới biết được thế giới này khác xưa với thế giới của hắn rất nhiều, người người cưỡi mây đạp gió, còn sử dụng phép thuật trông rất khủng bố.
Qua An tỉnh dậy cách đây hơn một tháng, từ từ thăm dò mới phát hiện được rất nhiều điều thú vị, thân xác này cũng thật sự có một người bạn thân chí cốt tên là Y Nha Tử, và hắn cũng tên là Qua An, chẳng lẽ đây là kiếp sau của ta sao? Đó là câu hỏi Qua An luôn thắc mắc bấy lâu nay.
Chỉ tiếc là cái tên trước mặt có tướng mạo khá giống Y Nha Tử trước đây là lại một cái tên thiếu niên khờ khạo tốt bụng, tuyệt không phải người mà hắn từng quen thuộc, nhìn điệu bộ dáng này chắc không sống qua mấy chương truyện tiểu thuyết đâu.
Lần này đi cùng với Qua An, Y Nha Tử cũng rất thận trọng, mặc dù chỉ là đi đào khoáng, là dạng lao động khổ cực nhưng cũng nên cẩn thận một chút. Ngộ nhỡ như 2 gia tộc này tranh đấu nhau, tai bay vạ gió dính vào hai người bọn họ, thế thì chết.
Cả hai bắt đầu lên đường, men theo một cái lối mòn quen thuộc, Y Nha Tử rất rành đường ở đây. Sau trong rừng, tiếp đến mấy chục dặm sẽ đi tới một cái địa bàn, nơi đó đóng cộc mấy cây lao, là nơi mọi người tụ tập ở đó mà chuẩn bị công cuộc đào khoáng.
Hành trình này kéo dài một ngày đường, suốt quá trình này, nhờ sự chỉ dẫn tận tình của Y Nha Tử, cả hai mới lẳng lặng đi qua được khu rừng rậm này, cũng từ đó tránh đi không biết bao nhiêu thú dữ, tựa như là thật.
Y Nha Tử cũng không có nói dối, chính mắt Qua An đã thấy một con đại bàng có tới hai cái đầu, lại to lớn hơn một mét, nhìn dữ tợn vô cùng, lại có một con Hổ thân hình trắng buốt, hàm răng sắt nhọn dài tới nữa mét, thân thể cao to tới 3 mét, một hôm hắn ngắm nghía một cái lễ hội đưa tiễn một vị cao thủ đắc đạo mang về, nhờ tò mò ngóng trông mà Qua An tận mắt nhìn thấy.
Ngồi chill chill được một chút, hút mấy hơi thuốc. Tâm tình cả hai nhẹ bổng lâng lâng, thoải mái hết đường nói.
Y Nha Tử hắn hút được một nữa điếu thuốc, lại quay mắt ngoáy nhìn Qua An, lại nói :”Cái này sau này giúp ngươi trước khi nhập đạo sẽ thanh lọc một số tạp niệm dơ bẩn, nhờ vào đó sẽ được Ấu Thể chấp nhận”
“Ấu Thể?” – Qua An nghi hoặc trong lòng, cái từ này sao nghe quen quen? Được một lúc, tâm tình hắn thoáng đổi, Qua An chợt nhận ra Y Nha Tử cảm thấy rất hưng phấn khi nhắc đến vấn đề này.
Theo như ký ức của thân xác này, mẫu thân hắn cũng đã từng có đề cập tới viên pha lê này, và cũng vì truy tìm cho con trai mình Ấu Thể, nàng không tiếc mạng sống đánh đổi rất nhiều thứ. Nhưng cái khúc mắc ở đây là, mẫu thân của Qua An từ lúc sinh hắn ra xong, thì hầu như thần trí lú lẫn mơ hồ, cảm giác giống như là người điên, nàng cũng từng nhắc tới viên pha lê này rất nhiều lần.
Y Nha Tử vẻ mặt đờ đẫn trách móc :”Cái tên tiểu yêu tinh ngươi suốt ngày chỉ biết lo chơi gái, chẳng chịu lo học hành gì cả! Ngay cả Ấu Thể cũng ngu ngơ là sao? Thật tình ta thật vô phước khi có một tên bằng hữu chí cốt như ngươi”
Qua An miềng sừng co quắp, muốn nói thêm gì đó thì bị Y Nha Tử chặn họng lại.
Hắn bắt đầu đứng lên, làm một cái động tác sải tay giơ lên cao nói :”Muội muội ta nói rằng đó là một viên pha lê, trời sinh bất di bất diệt, là một loại Cổ Thạch rất xa xưa, ai mà có thể được nó nhận làm chủ nhân, hoạ may chỉ cần mượn dùng được một chút da lông lực lượng của nó thôi thì cũng giống như là một bước đạp lên trời. Biến thành thần thánh!”
Nói xong câu nói này, Y Nha Tử cũng không kìm được rung động mà chấn kinh, hắn thật sự rất ước ao có được thứ thuỷ tinh pha lê trong suốt này.
Qua An kinh diễm màu sắc, tâm tình lộp bộp vài cái suy tư về một thứ gì đó rồi nói :”Ta nhớ ra rồi, mẫu thân ta có nói. Những đứa trẻ sau khi đạt 15 tuổi sẽ trải qua một quá trình chạm tới viên tinh thể mà mở ra Bản Mệnh của riêng mình”
Bất chợt lúc này, cả hai nghe một loạt tiếng động vang lên. Giống như là một tiếng nói từ ai đó vọng lại, một thoáng sau lại xì xào xì xào, từ sau đám bụi mờ mờ cách vài tán lá cây.
Y Nha Tử thận trọng nói :”Gần tới rồi! Đi thôi”
Trong rừng loạt xoạt vài tiếng động, một cánh tay rắn chắc đưa ra, vuốt mạnh tán lá khô cằn lào xào một cái. Một màu ánh nắng chói chang chíu sáng ập vào hai thân ảnh.
Qua An thở phào nhìn thấy trời quang chiếu ngang qua mắt nói :”Cuối cùng cũng tới rồi”
Trước mắt hai người nhìn tới, có hàng đống quần thể con người đứng lít nha lít nha xung quanh một cái Âm Cốc đen ngòm, dưới tảng núi lấp ló che đi ánh mặt trời, phũ xuống vài tia âm u kỳ quá.
Trước một cái bảng to lớn, được điêu khắc một cỗ chữ màu xàm tro, trên bia gỗ ghi 3 chữ “Ma Tam Quan”
Người người chen chút, vác trên mình mấy đòn cuốc sắt. Tò mò ngắm nghía bên trong cái hang kia, những tiếng xì xào qua lại bắt đầu lớn hơn.
Một lão già đi theo hóng chuyện, kinh ngạc nhìn lấy một thiếu nữ đang lơ lửng đả toạ trên cao chừng 5 mét nói :”Trời đất mẹ của ta ơi, các ngươi nhìn xem, có một vị tiên nữ đang lơ lửng trên không kia kìaa”
Hàng loạt người chăm chú nhìn lên, Y Nha Tử và Qua An cũng giương mắt trông thấy một vị thiếu nữ, vẻ ngoài toát ra một khí chất bức người. Khuôn mặt lạnh lùng, làn da trắng noãn, đôi mắt như dạ minh châu, khí chất vô trùng vô cấu, nhìn không nhiễm một hạt bụi, nàng bận một bộ xiêm y màu tím, lót áo trắng bên trong, kiêu sa mà hút hồn.
“Thần nữ giáng trần, thần nữ giáng trần”
Ánh mắt ai nấy cũng đều tê dại nhìn lấy thiếu nữ ấy, thiếu nữ ngồi chiểm trệ trên một cái vầng quang huy mờ mờ, mắt thường nếu nhìn kĩ đếu có thể thấy, có một chút đạo văn ảo ảo đang vờn quanh thân thể thiếu nữ này.
Thiếu nữ ngồi an tĩnh xong xuôi, hai mắt nhắm hờ lại, tâm không động, cũng không nói tiếng nào, lại càng khiến các nam nhân ở dưới chết đứng.
“Con mẹ nó, làm sao lại có một vị thiếu nữ nghiêng nước nghiêng thành như thế này chứ” – Một thanh niên không kìm được hưng phấn nói.
Một tên tráng tử cao ráo, đầu bó một cái khăn lớn tiếng quát :”Câm miệng ngươi lại mau đi, coi chừng bị giết đấy!”
“Rốt cuộc là khi nào mới bắt đầu, đã chờ tới 2 tiếng đồng hồ rồi!” – Có một người không cam lòng oán trách.
Không khí bắt đầu xôn xao hơn trước, thì đúng lúc này một thanh âm trầm giọng phát ra. Mang theo một khí thế bức người, trấn áp toàn bộ sảnh người đang đứng. :”Chư vị, nên bình lặng!”
Một tràng khói bụi bỗng nhiên chạy vèo ra từ trong sơn cốc, bức tới cả đám người cứng họng mà im lặng. Nếu để ý kĩ, còn có mấy người sợ hãi tới nỗi ngả quỵ xuống mặt đất.
Một vị trung niên bước ra, tử sắc y phục, đầu hai thứ tóc. Thần thái nghiêm nghị xuất thần, hắn liếc mắt xuống đám người mặc quân áo thô kệch rồi cất tiếng :”Như ta đã thông cáo trên thư, mỗi 500 người sẽ đi tới Nhất Quan Trục, 500 người tiếp theo sẽ tới Nhị Quan Trục, 500 cuối cùng sẽ tới Tam Quan Trục, ở đó đệ tử của ta sẽ phân phó cho các ngươi khởi công đào khoáng, chỉ cần đào ra một loại quặng có màu nâu đỏ, tuỳ thuộc vào số lượng sẽ có phần thưởng tương ứng. Ngoài những màu sắc khác, các ngươi có quyền mang về, làm gì tuỳ thích”
Nói xong hắn bước vào trong, lại có. Một top người thanh thiếu niên bước ra, bọn họ đều mặc y phục tử sắc nhàn nhạt, phiêu dật tuấn lãng.
Cả đám người ngó nghiêng nhìn nhau, trong lòng ai nấy cũng lộ ra sự hưng phấn. Vỏn vẹn đào mấy cái cục khoáng sản lại thu về một lượng lớn Ngân Thạch, phát tài rồi. Ai nấy cũng đều xông xáo đi theo vào sau trong Ma Tam Quan.
“Tránh ra” – Một tiếng nói quát lên, dường như là của một người thanh thiếu niên.
Hắn hét lên một tiếng xong, đi ngang qua hai người Y Nha Tử, Qua An, dùng bả vai đẩy tới, khiến Y Nha Tử té xuống nằm xõng xoài.
“Từ Nghĩa, Mã Buôn, các ngươi thật quá đáng” – Qua An thấy cách hành xử côn đồ của đám người này, lòng không kìm được lớn tiếng quát.
Một đám người phe phẩy cười lên thành tiếng, trong đó có hai người. Một người mặt cái khố ôm, cao to lực lưỡng, cơ thể lốm đốm mấy múi to để lộ phô trương ra, một người còn lại dáng vẻ cũng không kém, mặc một chiếc khố màu tía tô.
Từ Nghĩa cười lạnh nói :”Hừ, đâu ra lại có 2 thằng, một thằng khù khờ ốm yếu, một thằng ngu đần não nho tới đây, các ngươi ở đây cản đường, tự nhiên chúng ta phải đẩy ra thôi!”
“Đẩy con m…!” – Qua An rống lên một tiếng, từ trong tay buông ra cái cuốc tính quất vào đầu bọn chúng, thì bất chợt hắn thấy tay mình nặng trĩu.
Y Nha Tử kế bên vẻ mặt khù khờ bám lấy cả người hắn khuyên nhủ :”Được rồi, bỏ đi… chuyện nhỏ thôi mà”
Thấy Y Nha Tử yếu ớt năn nỉ, Qua An trong lòng cực kì tức giận, nhưng rồi cũng bỏ qua. Hai người cũng mau chóng theo tóp người đi vào.
Cái đám côn đồ này, dựa theo ký ức của Qua An, gồm có 5 tên. Hai tên cầm đầu là hai anh em kết nghĩa tên Từ Nghĩa và Mã Buôn, chúng nó từ nhỏ đã sống kề cận gần thôn Phạm Thế Hiển, cách Thành Thị Sài Gòn không xa, hai đứa nó từ nhỏ tới lớn luôn luôn bắt nạt Y Nha Tử, cũng may nhờ có Qua An bảo vệ, Y Nha Tử mới thoi thóp sống được tới bây giờ.
Từ Nghĩa lộ ra hàm răng sắt nhọn, sắc mặt khinh thường đến cực điểm nói về phía Mã Buôn :”Chờ vào trong, tuỳ cơ ứng biến, được thì cướp hết khoáng thạch của chúng nó”
Cả đám cười gằng nhìn nhau, ngầm như hiểu được điều gì đó rồi gật đầu.
Đăng bởi | penqyn17 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 41 |