Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuồng Luồng

Tiểu thuyết gốc · 2119 chữ

Xích Tử Hội, ở bên trong một huyệt động.

Tiểu Bất Nhiễm lông mi khẽ động, nàng mơ hồ cảm nhận được một tí gió mát thổi qua tâm thần mình. Ở trong Bản Mệnh, quả bóng to tròn đậm đặc vẫn còn tồn đọng từ Ấu Thể lúc bấy giờ đã tan ra không ít, để lại từng sợi Tinh Hoa bé xíu đang tơi mỏng ra thành từng cụm, từng cụm Tinh Hoa này lại hoá thành vài giọt nước trong suốt, ở trong mấy hạt nước còn có mấy chất dơ bẩn, những tạp chất này đang dần dần tịnh hoá, bắt đầu loại bỏ và biến thành màu lam huyền, chúng bắt đầu uyển chuyển ôn nhập vào trong một viên pha lê màu trắng tuyết.

Một tảng huyền hàn dần dần nở rộ ra bên trong Ấu Thể, Tiểu Bất Nhiễm hơi thoã mãn gật đầu, đường tu tiên dao động muốn đắc đạo còn quá sớm.

Vừa mở mắt ra, nàng đã nhìn thấy một vị trung niên đứng cạnh mình. Người trung niên này tên là Quân Cửu Dịch.

Quân Cửu Dịch dung mạo có vài nét nghiêm nghị, sắc mặt không giận tự uy, hắn xem xét một hồi, cảm nhận được một khoả tinh quang hàn tuyền từ Ấu Thể bao bọc lấy Tiểu Bất Nhiễm, miệng không khỏi tán thưởng nói :”Không tệ, bước đầu mở ra Bản Mệnh, lĩnh ngộ được lực lượng của Ấu Thể rồi. Không lâu nữa ngươi có thể Khai Mệnh mở ra Nhất Cách Chi Giai”

Tiểu Bất Nhiễm tâm thần rung động một hồi lâu rồi quỳ xuồng hô :”Đệ tử nhờ ơn đức của người nên mới có được ngày hôm nay!”

Quân Cửu Dịch nhắm hờ mắt lại, cũng không làm thêm cái gì. Hắn ngồi xuống chiếc ghế có tấm đệm vải, miệng húp một tách trà. Chầm chậm nói :”Lần này ngươi tới Tam Quan Trục đi, tiện thể canh chừng cẩn thận. Phòng trước cho an toàn, đề phòng trà trộn, lại lệnh các huynh đệ toạ lạc ở Nhất Quan Trục, Nhị Quan Trục”

Tiểu Bất Nhiễm chấp tay nói :”Tuân Mệnh!”

Tam Quan Trục.

Sơn cốc này tựa hồ có một chút tăm tối, càng đi vào sâu lại càng quỷ dị khó lường, thoang thoảng còn có mấy cái bóng gợn sóng qua lại. Ở đây không thiếu cây cỏ mọc um tùm, mặc dù không có một chút ánh sáng nào lọt qua nổi khe núi, xuyên sâu vào trong hang động. Ấy nhưng nhờ vào thứ thuật pháp của những thiếu niên mặc bộ y phục tử sắc mà cả hang động hầu như đều sáng rực.

Cả hơn mấy trăm người, tính thêm Y Nha Tử và Qua An đổ bộ vào cũng không thể chật kín được hết cả cái hang này, toà sơn thạch gồ ghề giống như được hàng sương vẽ lên. Tựa như khung cảnh một kỷ băng hà vậy, nếu như không tính mấy khối cẩm thạch màu nâu đỏ thì mọi chỗ nơi đây giống như được phủ bởi băng sương lạnh lẽo.

Lần đầu tiên hắn cùng Qua An đi tới đây, thật sự rất choáng ngợp dưới khung cảnh hùng vĩ này, bên sâu trong hang có những loài thực vật rất kì lạ, hầu như hắn chưa từng thấy bao giờ.

Thấy mọi người vẫn còn ngơ ngác, tên thiếu niên đeo trên đai lưng một cái la bàn. Tay cầm một cành liễu chỉ về hướng cái mỏ phía trước nói :”Đi thôi!”

Từng đám người tiến tới một cái mỏ, nơi đây giống như một quả núi thu nhỏ, hàng loạt tảng đá lộ ra phía trước, nhìn như đầy đủ sắc màu.

Nhiều nhất vẫn là những quặng thạch màu nâu đỏ được xếp chụm lại thành một dãy xếp chồng lên nhau.

Thiếu niên mày rậm cầm cành liễu chỉ về phía bãi quặng có màu nâu đỏ, giọng hờ hững đáp :”Bắt đầu đào đi, tránh cho ta không nói trước. Các ngươi cẩn thận mấy chỗ có hàn sương bốc lên”

Đám người hồ hỡi gật đầu, họ không phải lần đầu tiên thấy phép thuật nên khi nghe thanh niên này dặn dò. Họ mới để ý, ở sâu bên trong mỗi hốc đá, lấp ló có mấy giọt sương rớt xuống. Nếu để dính vào người chắc có thể sẽ không toàn mạng.

Bắt đầu công đoạn thi công của mình, cứ tầm một khu vực sẽ có vài trăm người ở đó.

Y Nha Tử cùng Qua An nằm ở khu vực cuối cùng, chỗ này là chỗ lạnh nhất trong Ma Tam Quan, bởi vì người khác nhìn thấy hắn yếu đuối, sắc mặt có bệnh trong người nên không ai dám nhập hội. Chỉ có đám côn đồ kia là đi chung với hắn, thêm một lão già và mấy chục tên khác.

Vài canh giờ sau.

Y Nha Tử nhễ nhãi mồ hôi cằm cuốc phi mấy cái thật mạnh lên mấy lõm đá mà thở hồng hộc, bộ dáng cực kì đuối sức, trông rất khác xa so với Qua An kế bên đang hừng hực khí thế.

Đúng lúc này, hắn nghe có mấy âm thanh kì lạ, tựa như một sự rung chấn ở dưới đất, nếu để ý kĩ, còn có mấy âm thanh của tiếng thú kêu. Tuy là rất nhỏ, nhưng nếu tập trung nghe, có thể biết được, tiếng gào rú the thé ấy giống như tiếng kêu của một con Giao Long con còn nhỏ phát ra ở phía trước khu vực thứ 2. Khu vực có tên Nhị Quan Trục.

Y Nha Tử sắc mặt hơi tái lại, hắn bõ cây cuốc xuống quay sang Qua An hỏi :”Ngươi có nghe thấy tiếng gì không? Sao ta có cảm giác ở nơi đây rất nguy hiểm?”

Qua An không liếc mắt nhìn hắn, tay vẫn quật mạnh mấy cuốc vào mỏ Tinh Thạch hờ hững đáp :”Ngươi làm nhiều nên hoa mắt ù tai rồi, lo tập trung đi”

Y Nha Tử làm ra vẻ mặt nghệch ra, hắn gãi đầu mấy cái rồi lại bắt đầu làm việc tiếp.

Ở Nhị Quan Trục, không khí thoáng vui tươi hơn trước, đây là chỗ lực lượng lao động tốt nhất. Thanh niên trai tráng đều rất khoẻ mạnh, nguồn lực sản xuất cực kì dồi dào

Một thiếu niên còn vừa làm việc vừa ca hát, giống như sau ngày hôm nay. Hắn chính thức trở nên giàu có, làm một đại phú hào uy danh đỉnh đỉnh.

Một tráng hán trùm khăn đen quanh trán tươi cười nói :”Haha! Phát tài rồi!

Một thiếu niên kế bên, nhìn rất nhỏ con, dung mạo thoáng y hệt tráng hán cũng cười rộ lên nói :”Đại ca thật giỏi, hết hôm nay chắc cũng phải đào ra thêm được mấy cân!”

Hắn xoa xoa tay nhìn về một bễ cẩm thạch màu nâu đỏ chất lên thành gần bằng một cái ghế, trong miệng nuốt một ngụm nước bọt thèm thuồng, tính ra đi chung như thế này chỉ cần khiêng đồ phụ, ta cũng có phần. Hắc hắc.

Hắn được phân công khinh vác đồ vật hộ cho mấy người thanh niên, tự nhiên cũng không cần làm việc gì nặng nhọc, chỉ cần vác mấy gánh công cụ đi theo, tuỳ thời châm miếng trà, rót miếng nước thế là thu được hơn chục khối Ngân Thạch, ai lại không muốn?

Nghĩ đến điều đó, thiếu niên thoạt chừng 15 tuổi không kìm được, hắn quay lên tính nói một điều gì đó thì đột nhiên hắn nghe một âm thanh.

Phập!

Một con thuồng luồng cánh ngắn, mang xanh, vẩy sắc, hai mắt to tròn. Thân dài hai mét, to chừng một mét, đang ngoe nguẩy giương hàm răng sắc nhọn của mình cạp thẳng vào đầu tên tráng háng, tiếng máu tươi bắn ra, phụt lả tả trên khuôn mặt gã thanh niên mới lớn.

“Qu…quái vậttttt” – Tên thiếu niên ngã quỵ xuống đất, khuôn mặt trắng bệch không còn một chút máu, hắn ngây dại nhìn lấy thân thể đại ca mình bị ngoặm ra từng khúc.

Lúc này đã không còn một tiếng cười đùa nào nữa, thay vào đó là một sự tĩnh mịch đến lạ thường

Sau vài giây ngắn ngủi, mấy trăm người mới lấy được một tí hơi mà cử động, bọn họ bỏ hết mọi cuốc sắt mà chạy tán loạn.

Lẹp bẹp! Lạch Cạch!

Những con Giao Long biến dị, làn da lam tuyền sần sùi, thân nó rất dài, lại có đuôi, trước đuôi lại có mấy cái chân nhìn không ra hình thù, chúng bắt đầu ngoi ra từ sâu trong hóc sơn thạch, vừa nhìn thấy đám người. Chúng nó rú lên một tiếng, từ trong miệng nhe ra hàm răng như cái chậu máu. Phi tới tạp vào mấy người gần đó…

“Không… cứu mạng!”

“Quái vật… cứu mạng!”

Tiếng la thất thanh át luôn cả tiếng thú kêu, từng người từng người bị những con thuồng luồng thoả sức cắn nuốt, vùng sơn thạch hoá thành cơn mưa máu lấm tấm trải dài trên nền đất.

Đúng lúc này, một đạo huyền quang bắn tới mang theo một tiếng như xé gió.

Phập Phập!

Vài con thuồng luồng nhỏ bị thương nằm xuống, trong mắt chúng vẫn còn mở đao đáo nhìn chằm chằm vào người thiếu niên mặt áo màu tím.

Một đám người hốt hoảng dẫn lực bay tới, bọn họ trong thấy hàng đống xác chết nằm la liệt ở dưới mặt đất mà không kìm được sợ hãi, lạnh toát cả mồ hôi.

Một tiểu tử ngã quỵ xuống đất, cất ra tiếng khóc nấc :”Ng..nguy rồi… là người từ Xích U Hội”

Một người khác, rối rít kêu lên :”Mau… mau bẩm báo cho Quản Sự”

Đúng lúc này, từ ở giữa hư không nứt ra một cái thông đạo, từ thông đạo lại xuất hiện ba cái thân ảnh.

Một người thanh niên mặc hắc bào, lơ lửng trên trời, từ hai ngón tay ẩn hiện một chút uy quang thuật pháp, môi hắn thâm quần, gương mặt có một chút tự phụ. Hắn nhẹ ngoáy đầu về hướng một người thiếu niên khác khẽ nói: “Tài Hoàng Đạo, chuyện này chắc cũng có ngươi một phần?”

Thiếu niên đứng ở giữa, tóc chẻ hai mái, trên mặt toả ra uy áp cái thế, dung mạo không tỳ vết, giống như một thiếu nữ, hắn hơi nhếch mép nói : “Đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Hai Địa à!”

Hai Địa cười gằn một tiếng, hắn tuỳ thời lướt sang mấy gã thiếu niên áo tím, mắt cũng không thèm nhìn một cái, trên người phía bên phải ẩn hiện một viên hồng ngọc lấp lánh hình tứ giác.

Đây chính là Ấu Thể bản nguyên của hắn, một loại Huyết Mệnh cấy vào cơ thể, dùng chính huyết tươi của bản thân để lớn mạnh hơn.

Những người khác lúc này chân đã mềm nhũn, hầu như không còn sức lực mà chống cự, bọn họ cùng lắm chỉ là những Phế Tinh đệ tử, chịu trách nhiệm trong coi mấy khu vực ở đây, ngoài học được mấy thứ phép thuật sơ cấp ra, họ cũng không có khả năng chống cự lại đám người này.

Những đệ tử của Xích Tử Tông, chỉ kịp ú ớ kêu lên vài tiếng, một đạo Huyết Tự xuyên tới mang theo đâu đó mấy tiếng kêu gào âm u, từ những con ác quỷ vọng lại, cả đám bị hút khô thành những cái xác.

Huyết nhục biến thành một vũng máu, đọng lại thành một cổ khí huyết đen tuyền, hoá thành Huyết Tuyền bay tới bên người Hai Địa và bao bọc lấy Ấu Thể của hắn.

Tài Hoàng Đạo mở miệng nói :”Xông việc rồi, thì cút đi. Ở Tam Quan Trục sẽ là số phận cuối cùng của nàng”

Hai Địa không nói gì, lẳng lặng biến mất. Để lại một mình Tài Hoàng Đạo

Tài Hoàng Đạo trông thấy mấy người khác vẫn còn đang bị mấy con thuồng luồng con dí chạy đuổi giết, cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, từ khoả bàn tay hắn loé lên một tia sáng. Một khoả niệm châu bay ra, toé ra một ánh hào quang gom hết tất cả Tinh Thạch, hắn làm rất nhanh rồi mau chóng rời đi.

Bạn đang đọc Cặp Bài Trùng sáng tác bởi penqyn17
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi penqyn17
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.