Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái Chết Của Y Nha Tử

Tiểu thuyết gốc · 2552 chữ

Tiếng tí tách từ những giọt sương vẫn còn đang rơi xuống mặt đất, ở trong sơn thạch, cách khu Tam Quan Trục không xa, một lão già đầu đội một cái nón lá, râu tóc bạc phơ, ở giữa thắt lưng có một cái vỏ kiếm, điều kỳ lạ ở đây là vỏ kiếm lại không có ruột kiếm, hắn chỉ vỏn vẹn treo một nhánh cây nhỏ kế bên, giống như là một cây gậy để chống, trên mắt lão được phủ bởi một tấm vải màu trắng, trông giống một người mù

Có hai người thanh niên, một người bận khố ôm đen tuyền, một người bận khố ôm tía tô. Không phải Từ Nghĩa và Mã Buôn thì là ai? Cứ hễ lão ta đào được quặng nào, đều bị hai anh em này cuỗng đi mất

Những người ở đây, ai cũng nhìn ra hành động cướp đoạt trắng trợn của đám người này mà không ai dám lên tiếng, vì bọn chúng đi theo một nhóm, lại rất ngông cuồng nên cũng không ai dám vọng động.

Từ Nghĩa, Mã Buôn từ suốt quá trình vào Ma Tam Quan tuyệt cũng chẳng làm gì, chúng dựa vào 5 người lực lưỡng mà đi trấn lột, cướp đoạt được một số cũng kha khá.

Lão đầu ho khằn khặc mấy tiếng, giọng hơi run rẩy. Một cuốc lại vồ xuống tảng đá thô.

Cành! Cạch!

Lại một mớ đóng khoáng thạch nứt ra, lão xoè bàn tay nhăn nheo bám lấy. Lại cho vào trong túi, đột nhiên lão hơi ngẩn ra, cảm thấy ở trong cái túi da mình không còn khoáng thạch nữa.

Suốt mấy canh giờ, ta nhớ rằng mình đã đào rất nhiều quặng thạch ở đây mà ta! Tại sao giờ kiểm tra lại không thấy nữa!

Mã Buôn một bên âm thầm cười lạnh, hắn lên tiếng nói :”Là ta đang giữ dùm cho ngươi, chờ ngươi đào xong. Khi về ta sẽ cho người mang tới đưa cho ngươi”

Lão đầu mở ra một nụ cười hoà ái, hắn nhìn vào một khoản không vô định nói :”Đa tạ, đa tạ. Không nghĩ trên thế giới gian này vẫn còn có người tốt như vậy”

Mã Buôn vỗ vỗ lên bả vai lão đầu, cười khoái chí nói :” Không cần khách sáo, cố gắng đào nhiều nhiều một chút”

Bất chợt lúc này Mã Buôn nghe một âm thanh quen thuộc vọng từ đằng sau hướng tới.

“Hắn cướp đoạt của ngươi đấy, đừng tin hắn”

Bóng dáng hai thanh thiếu niên, một người mặc áo vàng caro và một người mặc bạch y đi tới.

Lão già đội nón lá hơi khựng lại, hai mắt mù loà nhìn vào một cái khí tức thanh thuần nói :”Thật vậy sao? Những người này đã lừa gạt ta sao?”

Qua An tiến lên phía trước, hắn thẳng tay giựt lấy cái túi da từ phía Từ Nghĩa, đưa về cho phía lão già nói :”Phải! Của ngươi đây”

Lão đầu nhận lấy cái túi da, trong lòng cảm kích, gật đầu mấy cái rồi mất tích.

Từ Nghĩa tức giận tới run người, mắt hắn đằng đằng sát khí ngó tới Y Nha Tử và Qua An trầm giọng nói :”Các ngươi thích xen vào chuyện của người khác?”

Từ Nghĩa chỉ vừa dứt lời, Qua An không nói không rằng, hắn tung người lên trước, một chân duỗi thẳng đạp về phía Từ Nghĩa

Ầm!

“Thằng chó!” - Từ Nghĩ chửi lên một tiếng, trên người hơi loạng choạng lùi lại một chút phía sau, hắn cảm nhận được từ trong lòng ngực truyền đến một tia nhức nhối khó tả, trong lòng cắn răng một cái, quát lớn :”Đập chết mẹ chúng nó cho ta!”

3 người còn lại dường như nhận được hiệu lệnh của một tên đầu sỏ, bọn chúng dàn ra một khung. Mỗi tên cầm cái cán cuốc dài, lần lượt nhào tới muốn bổ chết tươi Qua An

Một bên Y Nha Tử, bị Mã Buôn vây lại, Y Nha Tử luốn cuốn tay chân cầm lấy cán sắt quơ loạng xạ, kết cục không tự chủ mà té xuống đất, hắn bị Mã Buôn rượt đuổi chạy một vòng.

Cuốc sắt cán dài, lại nhọn hoắc, thoang thoảng có tiếng gió vút qua bên tai Qua An, hắn nhẹ người né qua, kinh nghiệm chiến đấu từ mấy chục năm trước bộc phát, chỉ bằng một cái lách người, thân thể hắn nhẹ tênh theo làn gió, từ khuỷa tay nổi lên một làn gân xanh, hắn giận dữ bổ ngang về phía 3 người tráng hán trước mắt. Một tia máu tươi bay lên, một người nằm xuống.

“Giết người, giết người rồi” – Một vài người quan chiến ở xa hét lớn

Qua An cũng không để tâm vào chuyện này, nếu thật sự đã xuyên không qua một thế giới cổ đại, luật pháp chưa hiện hành, đương nhiên việc chém giết là có thể xảy ra, bởi vì thế hắn cũng không ngại một quật bổ thẳng nát đầu mấy người.

Nhìn cảnh tưởng máu me đầm đìa trước mắt, Mã Buôn buông lỏng Y Nha Tử, hai mắt nhìn lấy Từ Nghĩa, hắn vội nói :”Cùng lên, giết hắn!”

Ầm ! Ầm !

Một tiếng động kinh thiên vang lên, kèm theo đó là một vết nứt dài đứt toạt, sơn thạch bắt đầu rung chuyển dữ dội, ở bên Trong Tam Quan Trục bắt đầu xuất hiện những con thuồng luồng màu xanh lam, tuy lần này khá nhỏ, nhưng bọn chúng rất đông. Từ sâu vết nứt hư không mà tuông trào ra như một con mưa đổ xuống

Cả đám người đang ẩu đả chấn kinh bên tai, nhìn thấy lít nha lít nha mấy con giao long, hình dạng giông giống mấy con cá sấu đang bò loe ngoe há hàm răng sắt nhọn tiến về phía bọn chúng.

Từ Nghĩa, Mã Buôn, Y Nha Tử, Qua An vừa thấy những con quái thú có hình thù kì dị này thì lặp tức chấn kinh, sợ hãi, bọn họ cũng không còn quan tâm tới chuyện đánh nhau nữa mà tìm đường chạy trốn.

Đất đá bắt đầu đổ xuống một ngày nhiều hơn, từng tảng hàng sương ẩm ướt tồn đọng trên cao, nay bị dư chấn làm rung nứt, từng dung dịch màu trắng bắt đầu tuông rơi ào ào xuống mặt đất… hình thành ra những vết lõm to tướng, toả ra khí nóng bức người.

“Aaaaaa…. Không….”

“Thứ gì đây… không”

Những giọt sương rơi vô tình thoát ra từ cái khe hỡ trong hốc, đổ ào xuống một toán người , khiến cho thân thể đám người này tan chảy, hoá thành một làn cốt khô lâu.

Trong lúc thế cục hỗn loạn, Qua An hơi khó chịu nhìn lấy một toán người bỏ của chạy lấy người, mắt hắn láo liết xung quanh tìm lấy thân ảnh bạch y quen thuộc mà không nhìn ra, đúng lúc này trước mắt hắn xuất hiện một lão già. Qua An nhìn kĩ, hoá ra đây là cái lão đầu đội cái nón lá khi nãy? Hắn chưa chết ư?

Lão đầu đội nón lá, tóc đuôi gà, nhìn vào khoản không vô định, tay hắn khẽ cầm lấy cành gỗ chỉ tới hướng trên cao nhất, ở đó có một cái lõm đá chìa ra, màu xanh biếc nói :”Tiểu hữu cùng lên đó chơi với ta đi!”

Qua An vốn định nói gì đó, thì bỗng nhiên thân thể hắn nhẹ tên, một tiếng vụt một cái.

Lão đầu ốm yếu ngày nào, một tay đỡ lấy hắn, cầm hắn lên như cầm một cục bông, cực kỳ dễ dàng. Tay hắn giơ hai ngón, ép sát trước ngực, trong miệng lẩm bẩm vài câu : “Di”

Vụt!

Y Nha Tử lúc này chạy trối chết, đằng sau hắn có tới tận 3 con thuồng luồng màu xám tro đuổi giết, hắn thở hổn hển. Từ trong thân tâm tồn tại một cảm giác sợ chết đến cực điểm, hắn vừa chạy vừa la lớn :”Cứu mạng, cứu mạng… “

Grào!

Một tiếng thú rống lên, ở ngay mang bên tai Y Nha Tử cảm giác được một cỗ sát khí nồng đậm vụt tới, hắn quay ngoắc nhìn lại, cảnh tượng rùng rợn đập ngay vào mắt hắn, con giao long đôi mắt đỏ ngầu đang há to miệng như cái chậu máu mà cạp tới.

Cảm nhận được vị máu tanh xộc vào trong mũi mình, Y Nha Tử tâm tình như sét đánh, hắn gồng toàn lực dùng hết sức lách mình sang một bên, né tránh đi công kích của con giao long màu xám.

Đằng sau một tiếng la thất thanh vang lên, một búm máu tươi nhễ nhãi phun ra như suối, Từ Nghĩa rống giận hét lên một câu xót thương “MÃ BUÔNNNN”

Hắn và đệ đệ vừa đuổi theo Y Nha Tử, vừa cố gắng trốn tránh mấy con giao long, lại đến một toà núi thì gặp phải một đống quái thú khác, những con quái thú này đang chụm lại thành cụm mà đuổi dí Y Nha Tử, bọn chúng vừa thấy hai huynh đệ hắn đã chĩa mũi về hướng hai người, kết quả trong lúc rượt đuổi, Mã Buôn đệ đệ của hắn trượt chân mà té, bị cả đám quái thú bay tới xâu xé máu thịt nát tươm.

Từ Nghĩa đầu tóc rối bù, hai mắt chằn chịt tơ nhện nhìn về phía Y Nha Tử mà nghiến răng nghiền lợi nói :”Đều là do ngươi, tên súc sinh!”

Một bên Qua An đứng từ trên chòm đá xanh biếc cùng với lão đầu, tâm tình hắn cũng bức rức khó chịu, khi chứng kiến cảnh tượng Y Nha Tử đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, hắn không kìm lòng được quay sang lão già hỏi :”Già Su tiền bối, ngươi có thể xuất thủ cứu giúp bằng hữu ta được không?”

Đáp lại thanh âm cầu khẩn đó, lão đầu cột tóc đuôi gà chỉ thở dài một tia ảo não nói :”Trước lúc đào mỏ, ta có thể cứu. Nhưng hiện tại xem ra không thể, bản thân hắn từ sau khi chạy tới tế đàn đã vô tình tiến tới Lĩnh Vực Cấm, nếu là ở đó thì ta cũng vô pháp cứu hắn”

Qua An nghe vậy, trong lòng như lửa đốt, hắn hận bản thân còn quá yếu kém. Không thể cứu bạn mình thoát khốn, bàn tay hắn báu lại làm rách đi mấy mảng da, máu tươi cũng vì thế mà nhỏ xuống đầm đìa.

Mặc dù Y Nha Tử với thân xác này cũng không phải là bạn thân chí cốt thật sự của hắn, nhưng chí ít ra ở kiếp này. Hắn được Y Nha Tử đối xử rất tốt.

Già Su thở ra mấy hơi, hai mắt già nua gỡ ra cái băng gạt màu trắng xuống, để lộ ra một cái tròng nhãn trắng bóc không có lồng đen, lão suy tư nhìn về phía thiếu niên mặc bộ bạch y, cũng chỉ lắc đầu mấy cái. Xem ra số phận của thanh niên này quá thảm rồi, chắc chắn chỉ có con đường chết.

Hắn từ từ ngồi xuống bóc lấy một lá trà cho vào ấm, nhẹ rót xuống ly nước nói :”Ngươi có điều gì cuối cùng muốn nói với hắn không? Ta có thể lợi dụng một chút thức thần làm trì trệ đi thời gian trong đấy”

Chạy đuổi được một đoạn, bằng vào sự lanh lẹ vốn có của mình, Y Nha Tử đã né được rất nhiều cú cạp như trời giáng của con Giao long, mãi tới khi hắn bị cả bầy dồn vào trong đường cùng, đằng sau lưng hắn là một cái hố sâu nhìn không thấy đáy.

“Đừng tới gần đây!” – Y Nha Tử vừa giận vừa sợ hét lên, hắn cầm lấy cây cuốc, quơ loạn xạ nhắm về phía một bầy Giao Long.

Trong một khoản khắc, đâu đó trong tim hắn gợi lên một sự đau xót tới cạn lòng, hắn nhớ về hình bóng một tiểu thiếu nữ, vẫn đang ở nhà chờ hắn. Chỉ cần hai năm sau nữa thôi, nàng sẽ trở thành vợ hắn, cùng sống với hắn tới răng long đầu bạc.

Một tông giọng lạnh lùng vang lên, kèm theo đó là nỗi oán hận ngút trời. Từ Nghĩa một thân dính đầy máu tươi, tay hắn dường như rách ra thành từng đoạn, hắn mặc kệ những con Giao Long đang thoải mái xau xé từng mãng thịt trên người, hắn mặc kệ cơn đau dày xé trong tâm hồn hắn, trong đầu hắn lúc này chỉ có Y Nha Tử

Từ Nghĩa cuồng ngạo quát lớn một tiếng :”Đều là do ngươi! Cùng chết đi!”

Nói xong, chỉ thấy thân ảnh ấy bay tới bên Y Nha Tử, ôm lấy Y Nha Tử, cả hai bay xuống vựt thẳm.

“Không…. Đậu Đậu, không thể, ta còn phải trở về với Đậu Đậu.. Ngươi không thể!!”

Từng thanh âm thê lương vang vọng khắp toà sơn thạch.

Đúng lúc này mọi thứ như dừng lại, Y Nha Tử trong phút lơ lửng giữa không trung, hắn cảm nhận được mọi thứ như chậm lại, chậm tới nổi hắn còn có thể nghe được tiếng khóc oai oán trong lòng.

Một thanh âm quen thuộc vang lên :”Y Nha Tử, là ta. Qua An đây!”

Y Nha Tử như sắp khóc, hắn biết đó là giọng Qua An, trong lòng có loại cảm giác muốn sống, hắn lắp bắp dường như không nói ra thành lời truyền âm :”Ngươi! Bằng hữu tốt, mau cứu ta ra ngoài! Nhanh mau cứu ta…”

Đáp lại thanh âm cầu khẩn đó, Qua An cũng chỉ im lặng, được một lúc sau, lại có một tiếng nói vang lên :”Mạng ngươi đã tận rồi, thật xin lỗi!”

Y Nha Tử vừa nghe tới lời này, tâm hắn như chết lặng, từ khoé mi rơi lã chã mấy giọt nước mắt, hắn không sợ chết. Hắn chỉ sợ sau khi đi rồi, Đậu Đậu ở nhà ai sẽ chăm lo cho nàng? Nàng không có ta sẽ sống làm sao?

“Ngươi còn có lời cuối cùng nào không?” – Thanh Âm lại một lần nữa thốt lên.

Y Nha Tử đờ đẫn một hồi lâu, nhớ về một tiểu thiếu nữ, đầu cột tóc hai bím. Khuôn mặt khả ái, lúc nào cũng ôm lấy hắn, luôn miệng nói hắn là tướng công, chờ sau này… ta sẽ cưới ngươi… hai năm sau… ở dưới gốc Phượng Vĩ…

“Đậu Đậu…hãy chiếu cố nàng giúp ta…”

Một tiếng nói vang vọng vừa dứt, mọi thứ liền trở lại như cũ, mưa phùn bay lất phất làm cho trời đất đồng loạt sa cơ, tưởng như cơn mưa hoá ra là nước mắt..

Y Nha Tử chìm đắm trong màn đêm u tối, u u tịch diệt.

Bạn đang đọc Cặp Bài Trùng sáng tác bởi penqyn17
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi penqyn17
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.