Khai Mệnh Cảnh Giới
Trong một khoảng tinh không vô tận, Y Nha Tử thấy mình như một hạt bụi, trôi lềnh bềnh vô định không có phương hướng.
Hồn hắn thoát ly khõi thân xác ở thế giới thực, bản thân lần đầu tiên trong cuộc đời thấy tinh thần mình nhẹ nhõm chưa từng có.
Suốt 25 năm, chóng chọi với bệnh tật, hắn đã phải liên tục ho khan ra rất nhiều máu tanh, riết cũng đã thành thói quen. Nhưng bây giờ đã khác rất nhiều.
Y Nha Tử lẳng lặng nhìn lấy 3 cái thân xác đang nằm im lìm trước mắt, trong lòng ánh lên một tia hoài niệm không thể buông bỏ. 3 thân xác này là Hắn, Tích Miên, Qua An đang nằm trước đại điện.
Sau khói hoa lạnh lẽo, ánh trăng chẳng còn như xưa, mùa Thu lửng lở rời đi, Mùa đông lạnh lẽo tàn nhẫn lại kéo đến.
Hắn thấy dung mạo yêu kiều của Tích Miên giờ đây đã tái nhợt, trong lòng lại tự trách, đến khi kết thúc cuộc đời cũng chẳng hề nói với nàng tiếng nào, bây giờ nghĩ lại thật đáng tiếc.
Y Nha Tử lại nhìn lấy Qua An, có loại cảm giác muốn nói gì đó với hắn nhưng không thành, chỉ mong sao kiếp sau có thể gặp lại được một người như hắn.
“Đã có chuyện gì xảy ra sao?” – Y Nha Tử loáng thoáng thấy được Dương Khả Tú quỳ lấy Diện Mục, trong lòng rất khẩn trương, trên mắt còn ươn ướt lệ rơi. Bất quá bây giờ cũng không phải là chuyện của hắn nữa rồi.
Linh hồn hắn lại tiếp tục lang bạt khắp nơi, đôi lúc bồng bềnh như một hạt sương. Mấy khi lại hoá thành một hạt tinh sa lu mờ trong bốn bể.
Hắn cảm giác linh hồn mình tuỳ thời có thể hoà tan bất cứ lúc nào, tầm mắt hắn bắt đầu mờ dần khi tiến về phía trước, nhưng hắn vẫn cố chấp tiến về phía trước, vô định, chẳng có phương hướng.
Lúc này trước ngực hắn bắt đầu toả sáng, ở giữa ngực trồi lên một cái búp hoa màu trắng, chúng có tới 7 cánh. Từ khi có búp hoa này nở rộ, tinh thần hắn cảm thấy phấn chấn hơn hẳn, hắn lại bắt đầu đi tiếp.
Chỉ bằng một ý niệm, hắn có thể phóng qua biết bao nhiêu tiểu hành tinh, chỉ bằng một cái nhảy vọt, hắn có thể trôi nổi bên trong hàng vạn tuế nguyệt.
Đến một lúc, từ mắt hắn nhìn thấy một tia sáng loé lên, mơ hồ có một vật thể nào đó. Vật thể này giống chiếc thuyền, đang trôi nổi trên một đoạn khí lưu, bồng bềnh uyển chuyển gợn sóng.
Hắn tiến tới chiếc thuyền này, vội chắp tay về phía vị thiếu nữ cẩn trọng nói :”Xin hỏi tiền bối, hiện giờ ta cần phải đi đâu để đầu thai?”
Trong thân tâm hắn có cảm giác phải nói như vậy, vì hắn biết. Bản thân mình ở thế giới thật đã chết, tuyệt chẳng còn là một giấc mơ khi bad-trip nữa rồi.
Vị thiếu nữ, tay vẫn chèo mái thuyền, cũng không quay lại nhìn hắn một cái, nàng chỉ thản nhiên nói :”Ngủ một giấc sẽ tới!”
Y Nha Tử hơi hoài nghi trong lòng, bất quá hắn cũng không dám lớn tiếng nói gì thêm. Chỉ lặng yên đáp lên thành thuyền, lựa một chỗ để nằm xuống. Sau đó hắn nhắm mắt lại.
Một lúc sau.
Từ trong khoan mũi Y Nha Tử ngửi thấy một mùi thơm, mùi thơm này khoan khoái dịu nhẹ, giống toát ra từ một người phụ nữ, hắn vừa mở mắt ra thì cảnh tưởng bối rối đập ngay trước mặt hắn, chỉ thấy thiếu nữ lạnh lùng hồi nãi, đang ngồi trước mặt nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ta… ta đã làm gì không phải sao?” - Y Nha Tử nuốt một ngụm nước bọt cố nói ra mấy lời, không lẽ ta vừa nằm ngủ đã làm gì đắc tội nàng?
Nhìn ánh mắt lưỡng lự bối rối của Y Nha Tử, thiếu nữ cũng chỉ thở dài một tiếng lạnh giọng nói :” Không có gì, nhận lầm người!”
Y Nha Tử thở phào nhẹ nhõm cũng không dám nói gì thêm, bầu không khí đột nhiên có chút cổ quái.
Thiếu nữ lúc này bắt đầu dừng lại, chỉ tới một vầng lưu tinh, nơi đó toả ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt nói :”Nơi đây! Vào đi!”
Y Nha Tử bước chân ra khõi thuyền, hai mắt hắn cẩn thận nhìn về phía cầu vòng, tâm tình lộp độp mấy cái.
” Chỉ cần bước qua đây là ta có thể đầu thai sao?” – Y Nha Tử vừa nói vừa quay ngoắc lại, nhưng vị thiếu nữ này đã biến mất.
Hắn hơi nhún vai, trong lòng hít vào thật sâu. Ánh mắt dần trở nên kiên định nhìn về phía vầng lưu tinh rồi bước vào.
…
Ma Tam Quan, ở sâu bên trong Tam Quan Trục.
Cách toà tế đàn không xa, một mãnh sơn thạch bị đập bể tan tành, để lộ ra bóng dáng của một thanh niên mặc trên mình một bộ y phục trắng xoá, chỉ khác lần này. Thiếu niên thân xác đã không toàn mạng, hắn bị đứt lìa hầu hết toàn bộ nhục thể, vì dư ba công kích từ các đệ tử Tinh Tú khác mà gây lên một trận sạc lở, thiếu niên này khi rớt xuống vựt thẳm cũng tan xác, nhìn không rõ thấy hình thù.
Từ trong sơn động vẫn một dạng tịch mịch yên lặng, chẳng có một tiếng động nào ngoài những tiếng những giọt hàn tuyền từ trên mũi đỉnh núi rơi xuống, đâu đó còn có mấy tiếng gào rú từ mấy con giao long.
Nhưng chỉ một vài hơi thở sau, nơi âm u tối tăm loé lên một tia sáng, tia sáng này từ từ to ra, hình thành một búp hoa, búp hoa bắt đầu nở rộ. Chầm chậm rơi xuống thân thể người thanh niên kia, những sợi tinh hoa bắt đầu tiết ra từ cánh hoa, chúng nó điên cuồng cấp tốc bao quanh lấy thân thể hắn, từ từ uẫn dưỡng nhục thể hắn.
Chẳng mấy chốc thân thể tên thiếu niên đã bình lặng như mới như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ khác rằng. Sau khi tái tạo lại cái đầu hắn, tên thiếu niên này dường như tóc đã trắng đi không ít, mái tóc đen tuyền khi nãi đột ngột nhiễm thành một màu bạch kim óng ánh.
“A”
Y Nha Tử mở mắt ra trước khoản không, hắn kinh ngạc đưa mắt nhìn đủ thứ phía, nơi hoang vu này ngoài những quặng thạch kì lạ ra cũng chẳng có thứ gì khác!
“Sống… sống lại thật rồi?” – Y Nha Tử hưng phấn trong lòng, thiếu nữ ấy quá thật không hề nói dối, khi bước qua vầng lưu tinh. Hắn thật có thể sống lại.
Đúng lúc này có một thanh âm mờ mờ ảo ảo vang lên: “Chủ nhân…”
Y Nha Tử cả kinh trong lòng, hắn dường như nghe thấy trong đầu mình văng vẳng tiếng kêu của một bé gái, lòng không kìm được nói :”Ngươi là ai?”
“Ta là một là Tinh Thể, đã ở bên cạnh ngươi suốt thời gian qua” – Một ý niệm lại truyền về trong đầu hắn.
Y Nha Tử cố gắng nhắm mắt lại, tâm thần câu thông với đoá hoa, chỉ thấy đoá hoa ấy nhiễu xuống một tinh chất tinh khiết, tinh chất tinh khiết này như một giọt nước chạy quanh bên trong cơ thể hắn, sau đó tụ lại thành một chỗ trên mắt trái, đồng thời một cỗ lực lượng lạnh lẽo truyền tới…
Y Nha Tử kên lên một tiếng đau nhói, bên mắt trái của hắn lặp tức rỉ ra một vệt máu tươi… từ vệt máu tươi này chuyển hoá thành một màu xanh biếc, làm cho giác mạc của hắn từ màu đen chuyển sang màu xanh da trời
Hắn cảm giác được dường như nhục thể mình đã cộng sinh với một thứ gì đó mà hắn không thể giải thích được, một loạt ký ức bắt đầu truyền nạp vào trong thức hải…
Vài phút sau.
Băng Nhi mới nhẹ nhàng lên tiếng :”Bản Thể của ta từ lâu đã hoá thành hư vô, giờ chỉ còn lại một con mắt, hiện tại bây giờ ta đã cộng sinh với chủ nhân. Nếu chủ nhân chết, ta cũng sẽ chết theo! Bây giờ hiện tại rất nguy hiểm, một lời khó nói hết, chủ nhân cần phải tấn thăng lên Khai Mệnh Nhất Cách, dùng lực lượng Ấu Thể mà thoát khốn khỏi nơi đây”
Y Nha Tử lúc này đang mê man trong thức hải, dựa theo lời nói của Băng Nhi, ở trong sơn động có tên Ma Tam Quan này tồn tại rất nhiều con rồng, nói là rồng cũng không đúng, vì bản thể chúng nó ngoài mặt mũi giống long ra, thân hình lại có vảy sắc, mang xanh, nhìn giống con cá hơn, nhưng lại có chân. Chúng cực kì nguy hiểm.
Y Nha Tử từ Nội Cảm, ngắm nghía thân xác của chính mình. Hắn thấy thân thể này gần giống y hệt với hắn ở kiếp trước, chỉ khác mỗi đôi tóc bạch kim óng ánh mà thôi, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại ở nơi đây, chẳng phải sau khi xuyên việt. Bản thân sẽ nhận được một lượng lớn ký ức truyền tải vào trong não bộ sao?
“Ta tại sao lại không hề có ký ức của kiếp này? Còn nữa làm thế nào để tấn thăng Khai Mệnh Nhất Cách?” – Y Nha Tử hoài nghi hỏi.
Băng Nhi nhẹ lay động mơ hồi nói :”Có một lực lượng ngoại nhập khác đã đánh tan đi quá khứ vị lai của thân xác này, tuy vậy cũng không đáng lo ngại đâu”
Dựa theo ý niệm mà Băng Nhi truyền đạt, cảnh giới ở Đại Lục này chia làm 7 đại cảnh giới tối cao.
3 đại cảnh giới đầu tiên theo như lời Băng Nhi nói là : Khai Mệnh Cảnh, Kết Tinh Cảnh, Hoá Linh Cảnh.
4 đại cảnh giới còn lại thì nàng lại không nói cho hắn biết thêm.
Khai Mệnh Cảnh Giới muốn đạt được, điều đầu tiên phải mượn lực lượng của Ấu Thể để tu luyện, Ấu Thể hấp thụ được Tinh Hoa của quái thú sẽ chắt lọc dưới dạng nén, tồn tại trước ngực như một viên pha lê sau đó sẽ chuyển hoá lực lượng bản nguyên thành Tinh Lực, từ đó Tinh Lực tồn tại trong viên pha lê sẽ bắt đầu quá trình nuôi dưỡng nhục thể, hình thành ra Bản Mệnh của riêng mình. Vì vậy mới gọi là Khai Mệnh Cảnh Giới
Khai Mệnh Cảnh Giới cũng là căn cơ đầu tiên khi bước chân vào quá trình trở thành một Tinh Thuật Sư, nên từ đó cũng chia ra thành 7 giai, gồm có : Khai Mệnh Nhất Cách, Khai Mệnh Nhị Cách, Khai Mệnh Tam Cách, Khai Mệnh Tứ Cách cho tới Khai Mệnh Thất Cách.
Y Nha Tử hơi gật đầu, Băng Nhi lại nói tiếp :”Hiện tại muốn đạt được Khai Mệnh Nhất Cách, trước hết chủ nhân phải xác lập quan hệ với Ấu Thể, quan hệ với Ấu Thể chia làm 3 loại”
“Loại thứ nhất : Tôn Thờ Ấu Thể, coi ấu thể là một Thượng Tầng, nhờ đó được Ấu Thể chấp nhận và cho mượn lực lượng, từ lực lượng này có thể mở ra Khai Mệnh Cảnh Giới, điểm yếu là lệ thuộc vào Ấu Thể”
“Loại Thứ hai : Cộng sinh với Ấu Thể, Ấu Thể và Chủ Thể , như hai mà một, không cần mượn nhờ lực lượng của Ấu Thể mà trực tiếp sử dụng, dùng Ấu Thể cắn nuốt Tinh Hoa, sản sinh ra Tinh Lực để mở ra Khai Mệnh Cảnh Giới, loại này thường không có điểm yếu, bình sinh 10 vạn người chỉ có một người có thể cộng sinh được với Ấu Thể”
“Loại Thứ ba : Loại này rất ác độc và tàn nhẫn, Ấu Thể sẽ được xăm lên cơ thể, hoặc cấy thẳng vào xương tuỷ, nhờ đó cưỡng chế dùng lực lượng của Ấu Thể, tuy nhiên việc này sẽ dẫn đến quan hệ dễ đỗ vỡ, khi chủ nhân chết hoặc trong trạng thái yếu nhất sẽ bị Ấu Thể đoạt xá, từ đó Ấu Thể sẽ sinh ra linh trí”
Y Nha Tử hít vào một ngụm khí lạnh, tay chân run rẩy vì hưng phấn, nếu nói như vậy chẳng phải hắn và Băng Nhi đã cộng sinh thành một? Nếu như vậy tương lai mình có thể làm bá chủ không chừng?
Băng Nhi đã nhập thể cộng sinh với hắn, đương nhiên hiểu được hắn nghĩ gì, nàng lúc này mới lạnh giọng nói :”Cộng sinh với Ấu Thể cũng không phải là chuyện gì to tát đâu nha, chủ nhân đừng tự luyến!”
Y Nha Tử liếc mắt tới Băng Nhi, thầm trề môi một cái… được rồi ta yếu được chưa? Khổ!
Đăng bởi | penqyn17 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 26 |