Gió Rít, Cung Ngân Vang (1)
Liễu Mộ Vũ nói với giọng tôn kính: “Ngươi muốn chúng ta giúp gì?”
Cố Lưu Bạch nói: “Tháng trước, có một đám mã tặc cướp một lô hàng ở gần Bạch Long Đôi, trong lô hàng đó có một chút Thiên Thiết. Trong đó có một khối Thiên Thiết có vỏ ngoài màu xanh đậm, chính là thứ mà ta cần, ta muốn các ngươi giúp ta lấy nó.”
Liễu Mộ Vũ nghĩ một lúc, nói: “Mã tặc ở Bạch Long Đôi rất khó đối phó, chúng ta sẽ mất rất nhiều người.”
Cố Lưu Bạch bình tĩnh nói: “Vừa rồi ta đã nói với ngươi, ta sẽ cho các ngươi biết một bí mật, đối với các ngươi mà nói, nó còn trọng yếu hơn mấy con ngựa cái kia.”
Thư Nhĩ Hàn nhíu mày thật sâu.
Hỏa Phi Long của bọn hắn là tài sản còn sót lại từ thời Đột Quyết còn cường thịnh, bất kể là tốc độ hay là sức chịu đựng đều là tồn tại đứng đầu tuyệt đối, nhưng quan trọng nhất là, tứ chi của Hỏa Phi Long vô cùng cường tráng, có thể chịu được xung kích lúc bọn hắn bộc phát chân khí.
Hai trăm Hắc kỵ này đã là tiền vốn, chỗ dựa cuối cùng để bọn hắn sinh tồn trên vùng đất này.
Nhưng mà những kẻ địch giảo hoạt vô cùng kia cũng hiểu rõ điểm ấy, dưới mưu kế của Đại Đường và Hồi Cốt, cho dù bọn hắn có tiết kiệm đến đâu cũng không thể kiếm được chiến mã thay thế Hỏa Phi Long đang dần già yếu.
Mất đi lãnh địa và tài phú vốn có, bọn hắn không còn khả năng lai giống bồi dưỡng ra chiến mã tiếp cận với Hỏa Phi Long.
Chỉ có Khả Hãn, hắn, quân sư cùng một số ít người biết được, trong bụng mấy con ngựa cái đó là giống chiến mã thần tuấn nhất của Hắc y Đại Thực, là hy vọng để bọn hắn không đi đến suy nhược, là mệnh căn của bọn hắn!
Bọn hắn đã phải bỏ ra một cái giá lớn đến kinh người mới có thể đưa mấy con ngựa đó lẫn vào trong thương đội kia, còn có bí mật nào quan trọng hơn mấy con ngựa cái đó?
“Ta đáp ứng điều kiện của ngươi.”
Liễu Mộ Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt tĩnh lặng kia của Cố Lưu Bạch, bình thường hắn cực kỳ cẩn thận, thế mà giờ chỉ bỏ ra thời gian một hơi thở để đưa ra quyết định.
Tiếp đó hắn đứng dậy.
Thư Nhĩ Hàn cũng không nói một lời, cùng đứng dậy.
“Chúng ta xóa bỏ thù hận trước đây.” Liễu Mộ Vũ có chút ngạo nghễ, khẽ nói: “Nếu như khối Thiên Thiết kia còn nằm trong tay đám mã tặc Bạch Long Đôi, mười lăm ngày sau, chúng ta sẽ mang khối Thiên Thiết kia tới, đến lúc đó ngươi nói bí mật cho ta biết, ta lại đưa ngươi khối Thiên Thiết đó.”
Trần Đồ có chút ngạc nhiên.
Y vốn cho rằng Liễu Mộ Vũ sẽ hỏi một vài vấn đề liên quan tới mấy con ngựa cái kia, dù sao đổi lại là y, chắc chắn sẽ muốn biết khâu nào xảy ra vấn đề. Nhưng Liễu Mộ Vũ lại không hề hỏi gì. Trong câu trả lời vô cùng dứt khoát của hắn ẩn chứa sự tự tin mãnh liệt. Mà tên võ sĩ giáp đen vẫn luôn trầm mặc không nói kia cũng mang đến cho y cảm nhận tương tự.
Những người được xưng là “chó điên” này còn cường đại hơn những gì mà y tưởng tượng.
Thế nhưng khối Thiên Thiết kia là sao? Tối qua thế mà lại không nói trước một tiếng.
Y nhíu mày, quyết định đợi lát nữa nhất định phải tra hỏi tiểu tử Cố Thập Ngũ này kỹ càng.
Liễu Mộ Vũ đi ra khỏi Xuân Phong Lâu.
Ánh mặt trời chiếu xuống người hắn, trong nháy mắt ngắn ngủi, hắn chợt cảm thấy hốt hoảng.
Mới vừa rồi nói chuyện với hắn thật sự chỉ là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi sao?
Tuy nhiên, chỉ một khắc sau, bản năng ma luyện ra từ trong núi thây biển máu trong nháy mắt để cho cơ thể hắn tuôn ra hàn ý lạnh thấu xương, theo bản năng, toàn bộ cơ thể hắn gần như co rụt lại.
Vèo!
Trong nháy mắt khi cơ thể hắn co rụt lại, một mũi tên lướt qua đỉnh đầu hắn, cắm chặt xuống đường núi phía trước, bắn tung một mảng băng tuyết.
Lúc băng tuyết bắn lên, Thư Nhĩ Hàn vẫn luôn duy trì trầm mặc cũng cực kỳ bình tĩnh tiến lên trước, chắn Liễu Mộ Vũ phía sau mình.
Chân khí trong cơ thể hắn thậm chí không có một chút dao động nào.
Khi ánh mắt liếc qua mũi tên đang lao tới này, hắn đã phán đoán được Liễu Mộ Vũ có thể tự mình tránh được mũi tên này.
Hắn chỉ cần ứng phó sự tình phát sinh sau đó.
Tay hắn nắm chặt chuôi đao màu đen.
Đôi mắt hắn bình tĩnh như nước.
“Không phải người của chúng ta.”
“Là đám ngươi đêm qua tới đây.”
“Sẽ không có chuyện gì.”
Khi tiếng mũi tên xé gió vang lên, Trần Đồ và Cố Lưu Bạch đã hoàn thành cuộc đối thoại ngắn ngủi.
Thư Nhĩ Hàn đã sẵn sàng giết người.
Trước đó hắn phải giải quyết tất cả mũi tên bắn về phía quân sư.
Nhưng sau một tiễn này, hắn rõ ràng nghe thấy tiếng dây cung đầy sát ý ngân vang trong không khí, nhưng lại không có mũi tên nào bắn về phía bọn hắn.
Lúc còn đang kinh ngạc, hắn nhìn thấy có ba người lăn xuống từ trên cao sườn dốc tuyết, máu tươi theo bọn hắn lăn xuống tạo thành ba vết ngấn sâu trên sườn dốc tuyết, giống như có người dùng mực đỏ viết một chữ “Xuyên” (“川”) mảnh dài.
Toàn bộ Minh Bách Pha đã sớm thức giấc bởi sự xuất hiện của hai người Đột Quyết này, nhưng lúc này dù nhìn thấy có ba người lăn xuống từ sườn dốc tuyết, tuyệt đại đa số người còn không kịp phản ứng, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
“Không phải chỉ có bọn hắn có tiễn thủ.” Giọng Trần Đồ vang lên.
Y và Cố Lưu Bạch đi đến bên cạnh Liễu Mộ Vũ.
Thư Nhĩ Hàn vẫn không nói chuyện, đưa tay chỉ về phía sau Trần Đồ.
Người có kinh nghiệm nơi sa trưởng tự nhiên có ăn ý trời sinh, Trần Đồ lắc đầu ngay, nói: “Trở lại lầu trốn cũng không tốt, nhìn thấy địch nhân mới dễ đối phó. Không sao, chúng ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài.”
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 35 |