Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng Ta Không Phải Người Thường (2)

Phiên bản Dịch · 1147 chữ

Cố Lưu Bạch vuốt mũi, dường như không thích ứng với không khí lạnh lẽo ở bên ngoài, tức thì hắt xì một cái vang dội.

“Người nào?”

Cố Lưu Bạch hắt xì xong, cười híp mắt nhìn Trần Đồ nói: “Mới sáng sớm đã nói người nào đó?”

“Đúng như ngươi nói tối qua, mặc dù đám người Đột Quyết này được gọi là “chó điên” nhưng nếu bọn hắn thật sự không biết cân nhắc lợi hại, vậy cũng không thể sống được đến bây giờ.” Trên mặt Trần Đồ lại xuất hiện nụ cười quen thuộc, nhưng đôi mắt lại không kiềm được đảo như rang lạc. Y đưa tay chỉ về phía hai đống lửa, “Chỉ có hai người.”

Khi Thư Nhĩ Hàn và Liễu Mộ Vũ bước vào Xuân Phong Lâu, bầu không khí kỳ lạ đã lan ra khắp Minh Bách Pha, không có bất kỳ thương đội nào rời đi, thậm chí có một số người vốn đã ra khỏi lều nhưng sau khi nhìn thấy bộ giáp đen trên người họ thì đều quay trở lại lều bằng tốc độ nhanh nhất.

Toàn bộ Minh Bách Pha trở nên tĩnh lặng vô cùng, thậm chí cả đám ngựa và lừa cũng bị đeo hàm thiếc vào miệng, biến thành câm lặng.

Một tia nắng rọi qua cửa sổ, chiếu xuống người Trần Đồ.

Trần Đồ bận rộn cả đêm, lúc này trên trán đã không còn bất kỳ giọt mồ hôi nào, y lặng lẽ ngồi trên nệm rơm, chiếc áo choàng sạch sẽ của y quả thực là điểm nhấn trong địa phương này, Thư Nhĩ Hàn và quân sư lập tức cảm nhận được một luồng khí tức hết sức trang nghiêm phát ra từ trên người y.

Tuy nhiên, sau đó, sự chú ý của hai người vẫn nhanh chóng tập trung vào người Cố Lưu Bạch.

“Cố Thập Ngũ?” Liễu Mộ Vũ không tháo mặt nạ xuống, giọng nói của hắn rõ ràng có phần câu nệ.

“Xin lỗi.” Cố Lưu Bạch cúi đầu chào hai người, mời hai người ngồi xuống phía đối diện, đồng thời thẳng thắng nói: “Chúng ta cũng không biết trong đám người tiếp ứng La Thanh có A Sử Na thị. Nếu như biết sớm, ta chắc chắn sẽ không để bọn hắn động thủ.”

Trần Đồ nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Trước đó trong đám người Âm Sơn Nhất Oa Phong, y vẫn luôn là người dùng đầu óc nhiều nhất, nhưng khi ở cùng Cố Lưu Bạch, dường như y không cần dùng đầu óc quá nhiều, chỉ cần nhìn ánh mắt đối phương nhìn Cố Lưu Bạch là y có thể biết, trong bóng tối, người chôn xác ở Minh Bách Pha có danh tiếng ra sao. Mà khiến y yên tâm hơn cả đó là khi nói chuyện, Cố Lưu Bạch xưng hô “chúng ta”. Kể từ lúc từ này thốt ra, mạng của Cố Thập Ngũ đã dính liền một chỗ với Âm Sơn Nhất Oa Phong.

Liễu Mộ Vũ cũng không vội nói chuyện, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn mới nhìn vào ánh mắt của Cố Lưu Bạch, nói: “Thì ra ngươi làm việc cho Đường quân?”

“Ta không thuộc biên quân Đại Đường.” Cố Lưu Bạch bình tĩnh nói: “Lấy tiền làm việc, xem như sinh ý, nếu như các ngươi ra giá hợp lý, để cho ta làm việc mà ta cảm thấy có thể làm, vậy ta cũng có thể làm việc cho các ngươi.”

Liễu Mộ Vũ lắc đầu, trầm mặc trong chốc lại rồi nói: “Chúng ta cũng không để ý tới chuyện các ngươi có biết trước trong đám người này có A Sử Na thị hay không, chuyện đã xảy ra, không cần xoắn xuýt làm gì.”

“Ta nghe nói Bạch Mi Khả Hãn rất tôn trọng lời nói của một người tên là Liễu Mộ Vũ.” Cố Lưu Bạch nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ngươi hẳn là Liễu Mộ Vũ?”

Liễu Mộ Vũ đáp: “Đúng vậy, ta chính là Liễu Mộ Vũ.”

Cố Lưu Bạch nói: “Bạch Mi Khả Hãn đã để ngươi tới đây, vậy ngươi có thể thay ông ấy đưa ra quyết định?”

Liễu Mộ Vũ nói: “Ta có thể toàn quyền quyết định.”

Cố Lưu Bạch lại nói: “Ta có thể nói cho các ngươi trước một điều, ta biết một bí mật của các ngươi.”

Liễu Mộ Vũ nói: “Mời nói.”

Cố Lưu Bạch nói: “Thứ các ngươi thực sự để ý cũng không phải là lô hàng mà La Thanh cướp được giúp các ngươi, mà là mấy con ngựa cái trong đoàn thương đội kia.”

Võ sĩ giáp đen người Đột Quyết ở bên cạnh Liễu Mộ Vũ tên là Thư Nhĩ Hàn vẫn luôn cực kỳ yên tĩnh, dường như hết thảy mọi chuyện đều không liên quan gì đến hắn, sau khi ngồi xuống, hai mắt vẫn luôn khép hờ tựa như ngủ gật, nhưng khi nghe được câu nói kia của Cố Lưu Bạch, cơ thể hắn có hơi chấn động, trong mắt cũng tức thì tràn ngập hung quang.

Liễu Mộ Vũ hít một hơi thật sâu, sau khi chậm rãi duỗi thẳng cơ thể, mới lên tiếng: “Biên quân Đại Đường có biết không?”

Cố Lưu Bạch lắc đầu, “Ta cũng không nói cho bất luận kẻ nào.”

Sau khi trầm mặc một hồi, Liễu Mộ Vũ nói: “Thế còn chưa đủ để xoa dịu lửa giận của Khả Hãn.”

Cố Lưu Bạch nói: “Ta biết bây giờ đám ngựa đó hiện giờ đang ở đâu, các ngươi đương nhiên cũng có thể thử giết chúng ta, nhưng chúng ta cũng có thể nghĩ cách giết chết mấy con ngựa đó. Vả lại, đối với ta mà nói, muốn truyền chút tin tức ra ngoài, đó là chuyện quá đơn giản, tất cả mọi người sẽ nhanh chóng biết được, thực ra đàn Hỏa Phi Long của các ngươi đã sắp đến thời điểm phải đào thải, thay đổi, hơn nữa các ngươi cũng không có ngựa cái thích hợp lai giống cho Hỏa Phi Long.”

Liễu Mộ Vũ lẳng lặng nhìn Cố Lưu Bạch, nói: “Ngươi có thể bảo đảm chúng ta có thể dẫn đàn ngựa cái đó đi?”

Cố Lưu Bạch nghiêm túc nói: “Ta không chỉ có thể giữ kín bí mật, bảo đảm các ngươi có thể dẫn đàn ngựa cái đó đi, hơn nữa nếu các ngươi có thể thuận tiện giúp ta làm một chuyện, ta có thể nói cho các ngươi biết một bí mật đối với các ngươi mà nói còn quan trọng hơn.”

Trần Đồ nhìn Cố Lưu Bạch như nhìn thấy quỷ.

Không chỉ bảo đảm được tính mạng, mà còn định sai khiến đám người Đột Quyết này?

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.