Chúng Ta Không Phải Người Thường (1)
A Sử Na Ôn Phó ngẩn người, hắn không ngờ phụ thân mình lại hỏi vậy, cho nên trong nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
“Bởi vì trong người chúng ta chảy dòng máu A Sử Na thị! Chúng ta là Hoàng tộc trời sinh! Mà bọn hắn hoặc là phụ thân, tổ tiên của bọn hắn đều được hưởng ân huệ của A Sử Na thị chúng ta! Bọn hắn sinh ra đã hiểu rõ ý nghĩa tồn tại của A Sử Na thị chúng ta, đó chính là dẫn dắt bọn hắn sinh tồn trong vùng đất hoang nguyên này.” A Sử Na Diệp Hạ nhìn A Sử Na Ôn Phó bằng ánh mắt uy nghiêm, nghiêm nghị nói: “Ngươi sinh ra đã là thủ lĩnh tương lai, ngươi chỉ cần nhận được sự tôn kính từ bọn họ, không cần chứng mình các mặt của mình mạnh hơn người khác! Ngươi chỉ cần thưởng phạt phân minh, chỉ cần biết cách sử dụng người tài! Bất kể là Thư Nhĩ Hàn hay là quân sư, bọn họ đều là tay chân của ngươi, cống hiến cho ngươi, ngươi không nghĩ tới chuyện đặt bọn họ ở vị trí thích hợp nhất mà lại nghĩ đến chuyện tranh đoạt ân huệ cùng bọn hắn, ngươi tranh đoạt ân huệ của ai, của chính ngươi sao?”
“Con…” A Sử Na Ôn Phó kìm nén đến đỏ bừng cả mặt, rất lâu sau mới tức giận, bất bình thốt lên một câu, “Phụ thân, con hiểu đạo lý mà ngài nói, nhưng mà con và những thủ hạ dũng sĩ của con, con và bọn hắn đều đang ghìm lại ngọn lửa bùng cháy trong lòng mình.”
“Muốn làm thủ lĩnh thì phải học những người Đường kia, phải nhìn xa trông rộng, phải kiên nhẫn một chút.” Ánh mắt A Sử Na Diệp Hạ nhu hòa hơn chút, nhưng ngữ khí vẫn nghiêm khắc như trước, “Năm mươi năm trước, người Đột Quyết chúng ta đã từng vì một chiếc ghế ở yến hội mà chiến tranh không ngừng, kéo dài mãi đến khi luân lạc tới tình trạng này, nếu như ngươi mãi không đổi được tính khí này thì vĩnh viễn không thể tiến bộ, cũng sẽ vĩnh viễn không có tư cách mặc trên người bộ giáp đen này!”
“Phụ thân, con hiểu rồi.” A Sử Na Ôn Phó xấu hổ, cúi đầu xuống.
“Ha ha ha ha ha…” Những kỵ sĩ giáp đen kia nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách dị thường của hắn, đồng loạt cất tiếng cười to không chút che giấu.
Những kỵ sĩ giáp đen này cười rất phóng khoáng, dường như cái chết của A Sử Na Cốt Lộc không là gì trong mắt bọn hắn, cũng giống như ngay cả sinh tử của bản thân mình, bọn hắn cũng không để trong lòng.
“Phụ thân, người Đường xảo trá. Cho dù quân sư nói chuyện thỏa đáng với bọn hắn, vậy bọn hắn sẽ thật sự thực hiện việc mà bọn hắn đã đáp ứng sao?” A Sử Na Ôn Phó bị những tiếng cười này xung kích, không nhịn được hỏi.
A Sử Na Diệp Hạ nói: “Quân sư nói những người khác không đáng tin, nhưng người chôn xác ở Minh Bách Pha thì có thể tin được, nếu không hắn cũng không nhất thiết phải tới đó nói chuyện.”
A Sử Na Ôn Phó suy nghĩ một lúc, xác định mình chưa từng nghe qua cái tên này.
Lúc này một tùy tùng mặc giáp đen, đeo trường cung, đứng bên cạnh A Sử Na Diệp Hạ lên tiếng: “Mùa đông năm ngoái, một lô hàng của Cát Tiên Ông bị cướp, cuối cùng nhờ có hắn mà lấy lại được về.”
Lần này, A Sử Na Ôn Phó nhanh chóng phản ứng lại, “Người Hắc y Đại Thực không lấy lại được hàng, còn phải nhờ hắn hỗ trợ sao?”
A Sử Na Diệp Hạ cười như tự giễu, nói: “Ngay cả đám người Hàn Sơn cũng thường đặc biệt gửi tặng cừu đầu đàn, người như thế tốt nhất là nên làm bạn với hắn, chứ không nên là địch.”
“Ngay cả đám người Hàn Sơn cũng lấy lòng hắn?” A Sử Na Ôn Phó nhíu mày thật sâu, hắn bắt đầu cảm thấy lời quát mắng ban đầu của phụ thân mình là đúng đắn.
Trên con đường giao thương mà Đại Đường gọi là bắc đạo quan ngoại này có rất nhiều mã tặc lợi hại, trong đó có một số mã tặc không phụ thuộc bất cứ vương quốc nào, mà lại có thể sống rất tốt trong giao tranh giữa thế lực các phương, Lâu Lan Quỷ Kỵ lấy Hàn Sơn cầm đầu chính là một trong số đó.
A Sử Na Ôn Phó đương nhiên hiểu, mang theo hàng trăm hàng ngàn người, không dựa vào bất cứ thế lực nào mà vẫn còn sống sót, đó là chuyện lợi hại bực nào.
Dù sao bản thân hắn chắc chắn không làm được.
Nhân vật như vậy cũng muốn duy trì mối quan hệ với người chôn xác ở Minh Bách Pha, vậy người chôn xác ở Minh Bách Pha chắc chắn lợi hại hơn A Sử Na Ôn Phó hắn nhiều.
…
Nhìn hai đống lửa xuất hiện trong tầm mắt cùng với nắng sớm, Trần Đồ móc khăn tay, lau mồ hôi thấm đầy trán.
Âm Thập Nương bước ra từ một lối khác cạnh Xuân Phong Lâu.
“Tiểu tử kia còn đang ngủ?”
Thấy Âm Thập Nương gật đầu, Trần Đồ có chút buồn bực, hoài nghi nói: “Hắn ngủ thật hả?”
Âm Thập Nương nói: “Đã ngủ được ba canh giờ, cho dù là giả vờ ngủ thì cũng là ngủ thật.”
“Mẹ nó, đúng là heo mà?” Trần Đồ nhịn không được mắng.
Tuy có vẻ như Cố Lưu Bạch rất quen thuộc với những người Đột Quyết kia, nhưng dù sao không phải ai cũng là “giun trong bụng” đám người Đột Quyết đó, đây là sự tình đánh cược tính mạng. Huống chi lúc nửa đêm có thêm ba nhóm người tới đây, tiếng gió, tiếng xe ngựa, tiếng người tràn ngập bên tai, nhưng sau khi Cố Lưu Bạch ăn xong thịt cừu thế mà có thể thật sự ngủ được ngon lành.
“Heo cũng không ăn nhiều bằng hắn!”
Sau khi mắng xong câu đó, Trần Đồ vẫn chưa hết giận.
Mâm thịt cừu chất đầy như ngọn núi nhỏ, chỉ sợ ba bốn người đàn ông cường tráng cũng không ăn hết, thế mà một mình Cố Lưu Bạch lại ăn bằng sạch.
“Đám cao thủ nội gia trong quân đội đều ăn khẩu phần như vậy.” Âm Thập Nương khẽ nói.
“Đương nhiên là ta biết, nhưng mấy danh tướng đó đã từng nào tuổi, đã chém biết bao nhiêu đầu người mới luyện ra được, còn hắn mới bao nhiêu tuổi?” Trần Đồ trầm giọng nói: “Người như thế, đoán chừng La Thanh cũng không phải là đối thủ của hắn, nếu không trước đó hắn sao dám một mình gặp mặt La Thanh trước chúng ta? Người thông minh đến đâu cũng phải sợ kẻ ngang ngược không nói lý, ai biết được La Thanh có thể trực tiếp rút đao giết người hay không, hắn không sợ chứng tỏ La Thanh không giết được hắn.”
“Đời này ta chưa từng gặp phải người nào như thế…”
Giọng nói bực bội của Trần Đồ chợt bặt tiếng.
Bởi vì lúc này cửa Xuân Phong Lâu đã mở, Cố Lưu Bạch đi ra.
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 25 |