Châu Chấu Vỗ Cánh Bay Cao (1)
Cố Lưu Bạch quay đầu liếc nhìn Trần Đồ, hắn cũng không thể hiểu nổi.
“Ông ta là Hồ Thiết Tượng, chúng ta thường gọi ông ta là Hồ Lão Tam.” Trần Đồ cười nhạt, lúc này nụ cười của y mới có chút tự tin, đến lúc này, y mới lần đầu tiên cảm thấy mình chiếm thượng phong khi đối mặt với Cố Lưu Bạch. Khi bốn người cầm nỏ kia ngã xuống, y cảm thấy sự tự tin biến mất cả đêm đang nhanh chóng trở lại cơ thể mình.
Cố Lưu Bạch mỉm cười.
Hắn đương nhiên có thể hiểu được vì sao Trần Đồ lại có tâm tình như vậy, y giống như quan Trạng Nguyên ở Đại Đường đi đến một ngôi làng nhỏ hẻo lánh phát hiện ra tài làm thơ của mình còn không bằng một thiếu niên vô tình gặp được ở nông thôn.
Mà những người thuộc Âm Sơn Nhất Oa Phong chắc chắn là Trạng Nguyên trong đám người kiếm cơm bằng nghề này.
Thủ đoạn của những người này, quả thực không làm hắn thất vọng.
Sau khi bốn người cầm nỏ ngã xuống thì cũng không còn nghe thấy tiếng thở nữa, máu tươi không ngừng chảy ra từ trên lưng bọn hắn, bốc lên khí nóng.
Lão nhân được Trần Đồ gọi là Hồ Lão Tam từ từ hạ tay xuống, đứng thẳng người, nhất thời không có thêm động tác nào nữa.
Ông ta mặc một chiếc áo bông có ống tay rộng, người co ro như thể sợ lạnh, từng bông tuyết không ngừng rơi xuống từ trên người ông.
Minh Bách Pha quay về tĩnh lặng, dường như ngay cả mấy con la, con ngựa cũng cảm thấy bầu không khí khác thường, đồng loạt im lặng.
Một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xanh bước ra từ trong căn lều cách đó không xa, bên hông đeo một thanh trường kiếm với vỏ kiếm màu xanh, gương mặt người này toát lên vẻ cương nghị khó diễn tả, từng đường nét trên khuôn mặt giống như là được khắc nên từ dao.
Giữa cường giả tự có cảm ứng với nhau, chỉ liếc nhìn từ xa, trong lòng Thư Nhĩ Hàn đã sinh ra cảm giác cực kỳ khó chịu.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xanh này cũng không đưa mắt nhìn về phía đám người Cố Lưu Bạch và Thư Nhĩ Hàn ở trên cao, mà chỉ cực kỳ lạnh lùng nhìn lão nhân được Trần Đồ gọi là Hồ Lão Tam, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là ai?”
“Chúng ta…” Hồ Lão Tam có đôi chút chậm hiểu, sau khi thốt lên hai chữ thì lại dừng một hồi, sau đó mới nói: “Các ngươi không biết chúng ta là ai?”
Trần Đồ có vẻ hứng thú, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh này, hô lớn: “Này, huynh đài có phải họ Hà không?”
Người đàn ông trung niên chợt ngẩng đầu, “Ta chính là Hà Phượng Lâm, ngươi biết danh hào của ta, ngươi là người Đường, xem ra cố ý là địch?”
Trần Đồ khom người thi lễ một cái, nghiêm túc nói: “Thân bất do kỳ, đều là vì sinh tồn. Lũ lớn khó tránh tràn vào miếu Long Vương.”
Người đàn ông mặc áo bào xanh tự xưng là Hà Phượng Lâm cười lạnh, hung quang trong mắt lại giảm đi không ít.
Nhưng khi nhìn về phía hai người mặc giáp đen kia, lòng hắn lại rối bời.
Lúc đầu lên kế hoạch giết Hỏa Phi Long trước, triệt để chặt đứt đường lui của hai người này, nhưng hiện tại phục binh bên ngoài Minh Bách Pha đều đã bị xử lý, đối phương dường như cũng không cần nghĩ cách phá vây chạy trốn, tiễn thủ ở chỗ cao lại bị chết, địa thế của Xuân Phong Lâu lại cao, cực kỳ bất lợi cho bọn hắn.
Thư Nhĩ Hàn đã nhìn ra hắn đang do dự, tên võ sĩ Đột Quyết này cười lạnh một tiếng, nói: “Quân sư, đám người này đặc biệt nhắm tới hai người chúng ta.”
“Các ngươi phải cố gắng sống sót, nếu chết, người của các ngươi cũng sẽ không tha cho chúng ta.” Trần Đồ cười ha hả.
Liễu Mộ Vũ chỉ hơi cúi đầu, khẽ hỏi: “Hà Phượng Lâm này có lai lịch gì?”
“Một giáo úy ở Sa Châu.” Trần Đồ nói: “Đệ tử Đông Hải Kiếm Phái ở Lan Lăng, đêm qua có người nhận ra thân pháp và bội kiếm của hắn.”
“Người từ Sa Châu điều tới?” Cố Lưu Bạch như có điều suy nghĩ.
“Người Đường làm việc, đao kiếm không có mắt, những người không liên quan mau di chuyển tới sườn núi phía nam tránh né.”
Hà Phượng Lâm lập tức đưa ra quyết định, nghiêm nghị hét lớn.
Toàn bộ Minh Bách Pha lập tức náo động.
Trong khu trại tĩnh mịch, từng bóng người nhanh chóng ùa ra, liều mạng chạy về phía nam.
Đây là đang thanh tràng.
Bốn chiếc nỏ Thần Tí và bốn người cầm nỏ kia, trên con đường này chỉ có đồ ngốc mới không nhận ra đó là tinh nhuệ biên quân Đại Đường!
Khí thế không giận tự uy, cả người tràn ngập sát khí kia của Hà Phượng Lâm, ngay cả la ngựa cũng bị dọa sợ, không biết hắn đã chém biết bao nhiêu đầu người và chiến mã trên chiến trường mới dưỡng ra được, loại người này chắc chắn sẽ không quan tâm dưới tay mình có thêm mấy mạng người.
Trong khu trại có một số người hành động rất chậm, những người này tạo cho người ta cảm giác như mấy kẻ làm biếng dựa vào tường phơi nắng chậm chạp thức giấc vào mùa đông, nhưng sự chậm chạp vào ngay lúc này lại khiến cho người như Thư Nhĩ Hàn cảm thấy áp lực.
Trên chiến trường, nếu như mục tiêu chạy không thoát, vậy phe chiếm giữ ưu thế tuyệt đối về nhân số căn bản không cần nhanh, chậm rãi bao vây áp sát là lựa chọn tốt nhất.
Đặc biệt là khi vị trí cao đã bị tiễn sư lợi hại của đối phương chiếm cứ, như vậy đối với những chiến sĩ dày dặn kinh nghiệm nơi sa trường, việc dựa vào công sự và khiên thuẫn che chắn, chậm rãi tiến lên sẽ đảm bảo bản thân không dễ dàng bị bắn giết ngay lập tức.
Nhưng cái Thư Nhĩ Hàn để ý hơn cả chính là khí chất và sự ăn ý của những người này.
Trong hành quân đánh trận, nếu như binh linh dưới quyền của một tướng lĩnh không cần tướng lĩnh của mình lên tiếng mà có thể hiểu rõ ý đồ của cấp trên, hơn nữa còn thực hiện một cách quán triệt, kiên quyết, vậy đây nhất định là một đội quân tinh nhuệ thân kinh bách chiến.
Nhất là dưới tình huống đối phương đã chết không ít người mà còn có thể giữ được khí chất bình tĩnh như thế, vậy đội quân này chắc chắn là rất đáng sợ.
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 32 |