Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Châu Chấu Vỗ Cánh Bay Cao (2)

Phiên bản Dịch · 1379 chữ

Lúc này đã có ba người tiến về phía Hồ Lão Tam.

Ba người này đều đi ra từ trong khu trại cách đó không xa bên cạnh Hà Phượng Lâm, ba người đều mặc áo dài bằng da cừu không thể bình thường hơn, râu ria xồm xoàm, mắt sâu mũi cao, đầu chít khăn trắng, nhìn qua là biết không phải người Đường.

Trong ba người này, người ở giữa cầm một chiếc khiên hình vuông, hai người bên cạnh đều cầm một thanh loan đoan sáng như tuyết, ba người chậm rãi tiến về phía Hồ Lão Tam. Nhìn tình thế, chỉ cần Hồ Lão Tam có chút động tĩnh nào là hai người bên cạnh sẽ lập tức núp sau lưng người ở giữa.

Nhưng Hồ Lão Tam cũng chỉ chậm rãi lùi về sau, lùi mãi đến khi tiếp cận kiếm khách trung niên mặc trang phục người Hồ đứng ở đầu đường phía tây kia thì mới ngừng bước chân.

Mà ba người này cũng lập tức dừng lại, cách Hồ Lão Tam và kiếm khách trung niên này mấy chục bước, chỉ duy trì cảnh giác chứ không tiến lên chém giết.

Một bóng trắng xuất hiện trên đường núi.

Âm Thập Nương.

Ở địa phương này, nữ tử vốn đã thu hút chú ý, nhất là lúc này biển người đang đồng loạt đổ về phía nam, bóng hình cô độc xuống đường núi, đi về phía chỗ đóng quân của Hà Phượng Lâm, tự nhiên cũng sẽ thu hút mọi ánh nhìn.

Đoàn thương đội đến từ đêm qua có tổng cộng hơn bảy mươi người, lúc này xung quanh doanh trại ít nhất có hơn bốn người người chậm rãi đi ra.

Một người đơn độc đối đầu với hơn bốn mươi tên tinh nhuệ Đường quân? Thư Nhĩ Hàn cảm thấy mình không có bản sự này.

Thực tế chứng minh, hắn còn đánh giá thấp sự kiêu ngạo của người Đường.

Âm Thập Nương đi tới con đường chính bên ngoài doanh trại, nhìn Hà Phượng Lâm, nói ngắn gọn: “Nếu ngươi có thể dùng kiếm thắng được ta, vậy chúng ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của các ngươi.”

Hà Phượng Lâm hơi nheo mắt lại, hắn còn chưa kịp mở miệng, ở bên cạnh đã có người ngạo nghễ đáp lại: “Ngươi cũng dùng kiếm?”

Người lên tiếng nhanh chóng lọt vào tầm mắt mọi người.

Đây là một nam tử trẻ tuổi dáng người cao ráo, mặc một bộ áo bào cổ tròn màu xanh nhạt, đi giày cao màu đen, tay trái nắm một thanh trường kiếm với vỏ trúc.

Vỏ kiếm bằng trúc của thanh kiếm này bóng loáng, có màu tím đậm, phía trên có lốm đốm điểm vàng tự nhiên, như những ngôi sao vàng.

Liếc mắt nhìn vỏ kiếm của người này, Âm Thập Nương lãnh đạm nói: “Ngươi họ Khâu?”

Nam tử trẻ tuổi khẽ nhíu mày, đáp: “Ta tên là Khâu Bạch Vũ.”

Âm Thập Nương nói: “Khâu Linh Uẩn là gì của ngươi?”

Khâu Bạch Vũ có chút sững sờ nhưng cũng không che giấu, nói: “Là tam thúc của ta.”

Âm Thập Nương nói: “Vậy Phù Vân Tứ Kiếm của hắn hẳn là sẽ không truyền cho ngươi, ngươi không cần xuất kiếm với ta.”

Tất cả mọi người đều hiểu ý nàng.

Lông mày của Khâu Bạch Vũ như hai thanh kiếm nhỏ từ từ nhướn lên, hắn ngẩng đầu, trên mặt ánh lên vẻ sắc lạnh, “Ta xuất quan năm mười bảy tuổi, lần đầu giết người đã từng run tay nhưng chưa từng run sợ, ta cũng chưa từng nghe nói nhất định phải dựa vào một số kiếm chiêu mới có thể giết người.”

Âm Thập Nương dường như có chút tán thành, nàng chậm rãi gật đầu, hỏi: “Ngươi đến quan ngoại được mấy năm rồi?”

Khâu Bạch Vũ cảm thấy lúc này nhiều lời toàn là lời thừa, nhưng trực giác cảm thấy đối phương có thể có chút ngọn nguồn với sư môn mình, lúc này mới nhẫn nại trả lời: “Đã là năm thứ sáu.”

Âm Thập Nương lại gật đầu một cái, nói: “Qua bảy năm nữa, kiếm thuật của ngươi chắc chắn sẽ có thành tựu, bây giờ ngươi muốn xuất kiếm với ta, bản thân đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Kiếm sư trẻ tuổi ở Đại Đường tự nhiên đều rất kiêu ngạo, lúc trước Khâu Bạch Vũ chỉ cảm thấy đối phương coi thường mình, trong lòng chỉ có phẫn nộ nhưng khi nghe đối phương nói vậy, lửa giận trong lòng hắn lại hoàn toàn tan biến.

Hắn hít một hơi thật sâu, khom người thi lễ một cái với Âm Thập Nương, nói: “Xin chỉ giáo.”

Tiếp đó hắn bắt đầu nhấc chân, tỏ ra nghiêm túc.

“Sự kiêu ngạo đáng ghét của người Đường.” Thư Nhĩ Hàn không nhịn được lắc đầu, thở dài trong lòng.

Người Đường đánh trận ở quan ngoại, cho tới giờ đều là quỷ kế đa đoan, không tồn tại loại đấu pháp so đao so kiếm, khiêu chiến một đấu một công bằng như này, nhưng người Đường giao thủ với nhau lại luôn là như này.

Nhưng cấp bậc lễ nghĩa và sự kiêu ngạo nhìn như ngu xuẩn này lại vẫn cứ khiến người ta mê muội, khiến người ta ghen ghét.

Hắn không thể không thừa nhận, đây là một loại khí chất đặc biệt để Đại Đường sở dĩ trở thành Đại Đường.

Phía sau Khâu Bạch Vũ xuất hiện một loạt dấu chân rất sâu.

Hắn di chuyển cực kỳ bình ổn, phần chân dường như dùng tới nhiều sức nhưng toàn bộ cơ thể lại có vẻ như càng ngày càng nhẹ, toàn thân dường như càng ngày càng thư thái, giống như sắp biến thành một đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời.

Âm Thập Nương không nhúc nhích, cho người ta cảm giác như thể muốn chờ kiếm sư trẻ tuổi kia đi đến trước mặt mình, thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, tựa như sấm sét bùng nổ, nàng lao tới với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.

Khoảng cách giữa nàng và Khâu Bạch Vũ ít nhất là hai mươi bước, nhưng theo tiếng xé gió vang lên, khoảng cách hai mươi bước này dường như hoàn toàn biến mất.

Dưới ánh mặt trời, một luồng kiếm quang cực kỳ chói mắt xuất hiện trong tay nàng, từ đầu đến cuối, không chút hoa mỹ chém thẳng xuống đầu Khâu Bạch Vũ.

Khâu Bạch Vũ cực kỳ bình tĩnh, vỏ kiếm trong tay hắn như thể sống lại đột nhiên bắn về phía trước, đánh về phía mặt Âm Thập Nương, cùng lúc đó, trường kiếm trong tay hắn cũng không ngăn cản luồng kiếm quang như sấm sét bổ tới này mà vô cùng tàn nhẫn đâm thẳng tới tâm mạch của Âm Thập Nương.

Ngươi muốn chém rơi đầu ta cũng được, nhưng ta cũng phải đâm cho ngươi một lỗ trí mạng.

Đó cũng không phải kiếm pháp của Phù Vân Kiếm Phái mà là kiếm chiêu hắn lĩnh ngộ được lúc hắn ở quan ngoại năm thứ năm, dưới chân Thiên Sơn trông thấy một đàn châu chấu vỗ cánh bay lên cao.

Châu chấu vỗ cánh bay cao, trong nháy mắt khởi thế đó, nó không dựa vào đôi cánh mà dựa vào sức bật từ đôi chân sau.

Một kiếm này của hắn, trọng điểm không nằm ở vỏ kiếm cũng không nằm ở kiếm trong tay mà là ở thân pháp, ở chỗ dồn lực vào đôi chân giống châu chấu. Trong nháy mắt khởi thế, cơ bụng cùng với cơ chân của hắn đột nhiên căng ra rồi lại đột nhiên thả lỏng, toàn bộ cơ thể giống như biến thành một chiếc lò xo, dẫn tay và kiếm bắn mạnh về phía trước!

Chân khí trong cơ thể hắn lưu chuyển mãnh liệt, thậm chí dưới chân còn xuất hiện từng luồng vân khí màu trắng, vân khí xung kích băng tuyết, như vô số châu chấu vỗ cánh vang dội!

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.