Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mười Ba Tuổi Giết Người (1)

Phiên bản Dịch · 1377 chữ

Một kiếm này của hắn chỉ có một nhát đâm như vậy, nhưng lại nhanh hơn bất cứ chiêu kiếm nào của Phù Vân Kiếm Phái trong sở học của hắn.

Chỉ cần đủ nhanh để giết chết đối phương, vậy kiếm của đối phương sẽ không kịp chém rụng đầu mình!

Nhưng chẳng biết tại sao, trong nháy mắt một kiếm này đâm ra, hắn chỉ cảm thấy toàn thân trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Trong cảm nhận của hắn, Âm Thập Nương giống như đã biến thành một con cá bơi trong hồ nước, bơi qua mũi kiếm của hắn.

Đồng tử của hắn co rút dữ dội.

Khi lướt qua nhau, hắn nhìn thấy, qua dải lụa trắng trên vành nón rủ xuống như thác nước, bên trong là một khuôn mặt dài không dễ nhìn, nhưng đôi mắt của nàng lại hết sức bình tĩnh và chuyên chú, trong nháy mắt này khí chất ung dung ngập tràn.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn mới cảm thấy một luồng sương ý lạnh thấu xương tiến vào cổ họng mình.

Không thể thở nổi, khí lực biến mất trong nháy mắt.

Kiếm trong tay cũng trở nên nặng như ngàn cân trong nháy mắt này, không thể nào nắm chặt.

Một tiếng “phập” nhỏ khẽ vang lên.

Trường kiếm trong tay Khâu Bạch Vũ rơi xuống đất, kiếm đâm vào trong tuyết, thân kiếm rung lên liên hồi.

Âm Thập Nương lùi về sau mấy bước, ngừng lại trước mặt hắn.

“Chết trong tay ta tốt hơn là chết trong tay người khác.”

Nàng nhìn Khâu Bạch Vũ chậm rãi buông thõng hai tay, nói.

Khâu Bạch Vũ muốn ngẩng đầu nhưng phát hiện mình không làm được, hắn đã biết nữ tử trước mắt này là ai, đồng thời cũng biết mình sắp nghênh đón tử vong.

“Sao ngươi biết ta còn kém bảy năm nữa?”

Phát hiện mình còn có thể phát ra âm thanh, ngoại trừ không cam lòng, Khâu Bạch Vũ còn có cảm giác như trút được gánh nặng, trực giác nói cho hắn biết đối phương sẽ giải đáp cho mình.

“Kiếm pháp của Phù Vân Kiếm Phái chú trọng xây dựng nền tảng, ít nhất phải có mười lăm, mười sáu năm mới có thể chân chính đánh vững cơ sở.” Âm Thập Nương nhìn vị kiếm sư trẻ tuổi này, bình tĩnh nói: “Ngươi dám đến địa phương như quan ngoại để tranh đoạt quân công, thì đã mạnh hơn một chút so với tử đệ bình thường của Khâu gia, vậy nên có lẽ sẽ nhanh hơn hai, ba năm.”

Khâu Bạch Vũ có chút mơ hồ, Phù Vân Kiếm Pháp trong mắt đối phương chỉ là một loại kiếm pháp luyện tốt nền tảng?

“Vậy nếu qua bảy năm nữa, ta có thể thắng ngươi không?” Hắn nhìn Âm Thập Nương, hỏi câu này, lại đột nhiên không có tự tin, bổ sung: “Nếu qua bảy năm nữa, ta học được Phù Vân Tứ Kiếm của Tam thúc, ta có thể thắng ngươi không?”

Âm Thập Nương lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không thể, chỉ là vừa mới đăng đường nhập thất, kiếm pháp cùng kiếm ý, kình đạo hư hư thật thật hồi chuyển như ý, thiên chuy bách luyện mới có thể luyện thành. Có thể luyện tốt Phù Vân Tứ Kiếm thì cũng chỉ là nắm được hỏa hầu hư ảo, khiến cho người khác không dễ nắm bắt được nơi sát phạt chân chính giáng xuống.”

Khâu Bạch Vũ lắc đầu.

Những thứ này dường như cách hắn quá xa, hắn đã không kịp lĩnh ngộ.

“Hơn nữa kiếm đạo có thành tựu ra sao chủ yếu phải xem thiên phú, mà thiên phú của ngươi lại không đủ.” Âm Thập Nương khẽ nói với hắn: “Lần đầu ta giết người là lúc ta mười ba tuổi, lúc đó tay cũng không run.”

Khâu Bạch Vũ sững sờ, thế giới trong mắt hắn nhanh chóng biến thành một màu xám xịt, khi cảm xúc bất đắc dĩ vừa mới dâng trào trong cơ thể, đó cũng là lúc hắn ngã về phía trước.

Âm Thập Nương không nhìn Khâu Bạch Vũ đã chết nữa, ánh mắt của nàng xuyên qua lớp lụa mỏng, nhìn thẳng Hà Phượng Lâm, “Nếu không phải hắn, người chết hẳn là ngươi.”

Sắc mặt của Hà Phượng Lâm âm trầm đến đáng sợ, nhưng khi nghe thấy lời Âm Thập Nương nói, hắn lại lắc đầu, nói: “Ta sẽ không chết, nếu như bình thường, cho dù nhận ra ngươi là chủ nhân Sương Kiếm, ta cũng sẽ không chút ngần ngại so kiếm với ngươi, nhưng hôm nay ta thống lĩnh đội quân này, ta sẽ không dễ dàng đặt mình vào nguy hiểm.”

Thư Nhĩ Hàn nghe không lọt, không ngừng chửi thầm trong lòng.

Tên người Đường này kiêu ngạo một cách quái lạ, nhưng cũng có sự vô sỉ mà người Đột Quyết vô pháp lý giải.

Nếu đổi lại là người Đột Quyết, nếu bầu không khí đã kéo căng đến mức độ này mà còn không chiến đấu thì sẽ chẳng còn mặt mũi nào gặp mặt người khác.

“Đám người các ngươi làm việc giúp quân đội Đại Đường chúng ta, giờ lại muốn cùng chúng ta là địch?” Vậy mà lúc này, Hà Phượng Lâm lại quát lớn. “Hành vi như thế có khác gì phản quốc cơ chứ!”

Đối mặt với giọng điệu bén nhọn của hắn, Âm Thập Nương chỉ lạnh nhạt nói: “Chúng ta không thuộc về biên quân Đại Đường, chỉ giết người lấy tiền thưởng.”

“Quanh năm ở Âm Sơn, được Đại Đường ta che chở, ăn lộc của Đại Đường ta, dùng tiền của Đại Đường ta, chẳng lẽ các ngươi không phải là người Đường?” Hà Phượng Lâm nhìn Âm Thập Nương, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Âm Thập Nương quay đầu nhìn Trần Đồ nói, “Ngươi nói với hắn.”

Cố Lưu Bạch cũng coi như đã từng kiến thức tính cách của Âm Thập Nương, nhưng Thư Nhĩ Hàn và Liễu Mộ Vũ lại chưa từng gặp, cả hai đều không khỏi sửng sốt.

Trần Đồ cười, nhìn Hà Phượng Lâm nói: “Ta hiểu ý ngươi, nhưng chúng ta chỉ không muốn chết ở chỗ này. Ta không biết các ngươi nhận lệnh của ai, nhưng nếu các ngươi giết hai người kia, vậy chúng ta sẽ thành vật hy sinh. Nếu nói tới những việc đã làm cho Đại Đường, chúng ta chắc chắn cũng không kém hơn các ngươi.”

Hà Phượng Lâm cười lạnh, hắn ngẩng đầu, nói chậm mà kiên quyết: “Sinh tử cá nhân, so sánh với lợi ích của toàn bộ Đại Đường thì có là gì?”

Lời nói của hắn khiến cho rất nhiều người trong Minh Bách Pha hô hấp chậm lại, tất cả mọi người đều nghe được khí tức khẳng khái liều chết trong đó, không một ai nghi ngờ, nam tử trung niên mặc áo xanh này cùng với thủ hạ của hắn đã từng có rất nhiều lần đối mặt với kiểu lựa chọn như này, hơn nữa không có ai là ngoại lệ, tất cả đều lựa chọn đặt lợi ích của Đại Đường lên trên sinh tử của mình.

Trần Đồ cười lạnh nói: “Lợi ích của các ngươi cũng không đại biểu lợi ích của toàn bộ Đại Đường, chuyện mà các ngươi làm, có lẽ chỉ đại biểu cho lợi ích của người nào đó.”

Hà Phượng Lâm lạnh nhạt nói, “Mệnh lệnh của cấp trên chính là lợi ích của Đại Đường.”

Sắc mặt của Thư Nhĩ Hàn trở nên khó coi, trong lòng chửi thầm một câu chết tiệt. Qua rất nhiều năm trong quá khứ, đây chính là điểm đáng sợ nhất của biên quân Đại Đường, bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện mệnh lệnh của cấp trên đến cùng là đúng hay sai, cho dù biết rõ quân lệnh để bọn hắn đi chịu chết, bọn hắn cũng sẽ thực hiện không chút do dự.

Trần Đồ nhìn qua Âm Thập Nương, nói: “Không thể đàm phán được.”

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.