Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mười Ba Tuổi Giết Người (2)

Phiên bản Dịch · 1202 chữ

Lúc này Âm Thập Nương mới nhìn Hà Phượng Lâm, nói: “Ta không muốn giết nhiều người, cho nên ta còn có thể cho ngươi một lựa chọn, chỉ cần có người trong số các ngươi có thể thắng được ta, chúng ta sẽ không ngăn cản ngươi.”

Hà Phượng Lâm nhíu mày, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, một nam tử khôi ngô cũng mặc áo bào xanh đã đi tới bên cạnh hắn, khom người thi lễ một cái với hắn, nói: “Ta đi trước.”

Hà Phượng Lâm lắc đầu nói: “Vệ Xuân Phong, ngươi cũng không phải đối thủ của nàng.”

“Ta biết. Nhưng có biết bao người ở Minh Bách Pha đang nhìn, sao có thể để mất quân uy của Đại Đường ta.” Nam tử khôi ngô mặc áo bào xanh khẽ nói: “Chết thì chết thôi, huống hồ nàng cũng không nói phải thắng nàng bằng kiếm, cũng không nói sau khi một người bại, những người còn lại không thể lên. Kiếm thuật của nàng dù cao, nhưng khí lực cuối cùng cũng có lúc cạn. Ta cố gắng chống đỡ thêm phút chốc, các ngươi có thể nhìn rõ thủ đoạn của nàng.”

Hà Phượng Lâm hít một hơi thật sâu, mặt không đổi sắc, nói: “Vệ Xuân Phong, hôm nay hoặc là chúng ta giết nàng báo thù cho ngươi, hoặc là chúng ta sẽ cùng xuống dưới với ngươi, sẽ không để ngươi lên đường một mình.”

Nam tử khôi ngô tên là Vệ Xuân Phong này cười một tiếng, nhận một thanh mạch đao từ tay tùy tùng, không nói thêm gì nữa, chỉ đi về phía Âm Thập Nương.

“Đây là ý muốn bất chợt của nàng hay là ngươi đã lên kế hoạch từ trước đó?” Trước Xuân Phong Lâu, Cố Lưu Bạch nhịn không được cất tiếng hỏi Trần Đồ.

“Đương nhiên là phải lên kế hoạch từ trước đó rồi.” Trần Đồ nghe hắn hỏi vậy, nhất thời tức giận: “Đêm qua, ngươi ăn thịt cừu no nên rồi ngủ say như heo, cũng không sợ trong mơ bị người ta tưởng là heo đem đi làm thịt, còn chúng ta thì lại bận rộn đến bây giờ.”

“Lợi hại.” Cố Lưu Bạch khen ngợi, “Trong lúc vô hình khiến bọn hắn bó tay bó chân, đợi đến lúc bọn hắn hối hận thì đã chậm.”

Trần Đồ vốn còn có chút đắc ý, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, giống như là Cố Lưu Bạch cuối cùng đã thay đổi ấn tượng về y.

Chẳng lẽ trong mắt Cố Lưu Bạch, mình lại ngu dốt như vậy sao?

Cũng chính vào lúc này, y lại nghe thấy Cố Lưu Bạch thì thầm nói nhỏ bên tai mình: “Chắc là đêm qua các ngươi đã nhận ra người dẫn đầu là Hà Phượng Lâm, cho nên ngươi thấy chỉ cần Âm Thập Nương xuất thủ, đối phương sẽ nhận ra nàng là chủ nhân Sương Kiếm trong truyền thuyết. Dưới uy danh này, bọn hắn mới có thể bị người nắm mũi dắt đi, nhưng đây cũng là một nước cờ hiểm, bởi nếu bọn hắn không chấp nhận kiểu khiêu chiến này của Âm Thập Nương, mà trực tiếp xông lên xử lý chúng ta, chỉ sợ tình thế sẽ chẳng tốt là bao?”

Sắc mặt của Trần Đồ thay đổi lớn, cũng không đoái hoài tới việc che giấu và thể diện, vội vàng nhẹ giọng hỏi: “Sao ngươi lại đoán được?”

Âm Sơn Nhất Oa Phong đánh đâu thắng đó, một phần trong đó đương nhiên không thể thiếu được sự tính toán của y, nhưng Cố Lưu Bạch ở trước mặt y quả thực không khác gì quái vật, nếu như gặp phải đối thủ như vậy, mọi tính toán đều bị xem thấu, vậy đúng là chết cũng không biết chết như thế nào.

“Những người này chôn phục binh ở bên ngoài, nhưng lại không động thủ khi hai người Liễu Mộ Vũ tới, vậy chỉ có thể là muốn bắt sống hai người bọn họ.” Cố Lưu Bạch nhỏ giọng nói: “Đã như vậy, lỡ như tiếp viện người Đột Quyết tới, phục binh của bọn hắn chắc chắn còn phải nghĩ cách kéo dài thời gian, người mai phục chắc chắn không ít.”

Trần Đồ ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại thấy tê tái.

Thật sự chưa từng gặp phải người nào quái thai như này.

Phục binh bên ngoài quá nhiều, không có đủ người, tuyệt đối không có khả năng lặng yên không một tiếng động giết chết bọn hắn.

Cho nên thực tế y đã phái tất cả những người còn lại ra ngoài, trong Minh Bách Pha, ngoại trừ y thực ra cũng chỉ có Âm Thập Nương, Long Bà và Hồ Lão Tam.

Hà Phượng Lâm và đám người này bị y lừa thành công, cảm thấy xông lên chắc chắn phải đối mặt với những “kẻ hung ác” khác, dưới ý nghĩ này, khi bọn hắn chứng kiến tu vi kinh khủng của chủ nhân Sương Kiếm, trong lòng đã cảm thấy thua không thể nghi ngờ, chỉ là muốn bảo vệ một chút tôn nghiêm của quân nhân mà thôi.

Nhưng y không ngờ, kế hoạch mà mình thiết kể suốt đêm lại bị Cố Lưu Bạch liếc mắt một cái là nhìn ra hư thực.

Dựa theo cách bày binh bố trận của Hà Phượng Lâm, ý đồ của bọn hắn chỉ sợ đúng như Cố Lưu Bạch nói, đó là muốn bắt giữ Thư Nhĩ Hàn và Liễu Mộ Vũ.

Nhưng những người này muốn moi được gì từ trong miệng bọn hắn?

Phương pháp luyện chế giáp đen của Đột Quyết?

Hay là còn có bí mật khác lớn hơn?

Chỉ là chưa biết có moi được gì từ hai người này hay không, nhưng những người này dù có thành công thì cũng không thể sống sót ra ngoài.

Hơn nữa trước đó những người này cũng không biết tới sự tồn tại của Âm Sơn Nhất Oa Phong.

Để Hà Phượng Lâm dẫn theo những binh sĩ tinh nhuệ này đi tìm cái chết, đây quả thực không phải cách làm của những đại nhân vật trong biên quân.

Cố Lưu Bạch dường như cũng mơ hồ ám chỉ, đây chỉ sợ là “tác phẩm” của vị quý nhân ở Lộ Thảo Dịch kia.

“Ngươi có thể yên tâm với cục diện bây giờ.” Lúc này, Cố Lưu Bạch cũng nhẹ giọng nói với y.

“Cục diện thế này mà ta còn có thể yên tâm?” Trần Đồ cảm thấy Cố Lưu Bạch đang nói ngược.

“Ngươi hiểu sai ý ta.” Cố Lưu Bạch bình thản nói, “Đại nhân vật đó hẳn là đã tính cả ta vào trong bàn cờ này, có lẽ hắn cho rằng đã nắm chắc thói quen làm việc của ta, cảm thấy ta nhất định sẽ nghĩ cách nói chuyện với người Đột Quyết. Cho nên ngươi yên tâm, chuyện tìm người này tính sổ sách, dù ngươi không muốn thì ta cũng sẽ làm.”

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.