Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hổ Trành Tử Bất Ngữ (2)

Phiên bản Dịch · 1194 chữ

Hắn cũng không biết người được xưng là “Kiếm chủ Sương Kiếm” đến cùng đã giết người nào, tuyệt đại đa số quý nhân ở Trưởng An đều chưa từng nghe qua cái tên Sương Kiếm này, nhưng tất cả tướng lĩnh biên quân phương Bắc đều ngầm thừa nhận người này nhất định là Đại kiếm sư.

Các quý nhân ở Trường An chia người dùng kiếm làm bốn cấp bậc: Người dùng kiếm, Kiếm khách, Kiếm sư, Đại kiếm sư. Trong toàn bộ thành Trường An, cũng chỉ có sáu bảy người xứng với danh xưng “Đại kiếm sư” tôn quý này.

Lấy một số nhân vật tiêu biểu làm tham chiếu, Hà Phượng Lâm khẳng định mình đã bước vào ngưỡng cửa thứ ba, xứng với danh hào Kiếm sư, nhưng một Đại kiếm sư giết hai đồng liêu ở trước mặt hắn, hắn lại chỉ có thể xác định đối phương có hai thanh kiếm, về phần thanh Sương Kiếm chân chính đâm vào yết hầu Vệ Xuân Phong thì hắn lại không thấy rõ.

Giữa hắn và Đại kiếm sư lại có cách biệt một trời một vực như thế sao!

Hắn không sợ chết, hơn nữa theo hắn thấy, lần này vốn không ai có thể sống sót trở về.

Vệ Xuân Phong cũng tốt, hay là hắn cũng được, chết sớm hay chết muộn mà thôi.

Chỉ là không thể hoàn thành mệnh lệnh của cấp trên, cái chết của bọn hắn sẽ hoàn toàn vô nghĩa, bọn hắn cũng sẽ không nhận được quân công tương ứng, gia tộc của bọn hắn, người thân của bọn hắn cũng sẽ không nhận được phần thưởng tương ứng từ sự hy sinh của bọn hắn.

“Ngươi có biết vấn đề lớn nhất của ngươi nằm ở đâu không?” Nhìn Vệ Xuân Phong đã chết, Cố Lưu Bạch đột nhiên hỏi Trần Đồ.

Trần Đồ ngẩn người, “Có ý gì?"

Cố Lưu Bạch nói: “Các ngươi chuyên môn giết người, bất kỳ sự bố trí nào cũng là vì giết người, cho nên khi gặp phải vấn đề, luôn cảm thấy giết người là lựa chọn tốt nhất, có phiền phức thì giết người, gặp phiền phức lớn thì giết hết tất cả mọi người.”

Trần Đồ cười gượng gạo: “Làm việc mình giỏi nhất thì có gì là không tốt?”

Cố Lưu Bạch không đáp lại câu hỏi của y, chỉ nhíu mày, nói: “Nhưng có khả năng trước đó ta đã nghĩ sai.”

Trần Đồ có chút khó hiểu.

“Ai cũng tranh mệnh cho riêng mình, giết người quả thật là lựa chọn đơn giản nhất, nhưng ta muốn thử biện pháp khác.”

Cố Lưu Bạch nhìn về phía Vệ Xuân Phong đã ngã xuống, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo vô cùng: “Hiện tại ngươi hãy suy nghĩ kỹ một vấn đề, nếu như quyền quý trong thành Trường An và các ngươi không có xung đột lợi ích, hơn nữa giữa các ngươi cũng không có thù hận, vậy trong trường hợp đó, giết các ngươi sẽ được lợi ích gì?”

“Giết đám người Âm Sơn Nhất Oa Phong, ngươi sẽ được lợi ích gì?”

Trong trạch viện ở trung tâm Lộ Thảo Dịch, Tạ Vãn cũng đang đối mặt với chất vấn tương tự.

Đúng vào giờ điểm tâm, trên chiếc bàn dài ở trước mặt y bày ra bảy tám món ăn tinh xảo và một bát bánh canh.

Người chất vấn y đang ngồi ở đối diện, đó là một vị quan viên trung niên mặc quan bào màu đỏ nhạt.

Vị quan viên trung niên này sắc mặt âm trầm, tâm tình rõ ràng không tốt, hơn nữa dường như muốn mang tâm trạng không tốt của mình lây cho Tạ Vãn, không muốn để Tạ Vãn có tâm trạng tốt, hắn hoàn toàn không để ý tới chuyện nước bọt của mình văng vào trong bát bánh canh trước mặt Tạ Vãn trong ánh nắng buổi sớm này.

Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Tạ Vãn, giọng nói của vị quan viên trung niên này lại lớn hơn chút, nước bọt lại văng ra nhiều hơn chút, “Từ Sa Châu điều Hà Phượng Lâm đến chịu chết, ta cũng không biết ngươi đang nghĩ gì, chẳng lẽ ngươi không biết hắn là người đưa bái thiếp cho Lãnh Vân tiên sinh sao? Khiêu khích Lãnh Vân tiên sinh thì có lợi ích gì cho ngươi, nhị tiểu thư Bùi gia cũng không nhất định phải gả cho ngươi.”

Tạ Vãn mỉm cười chế nhạo, đẩy bát bánh canh về phía quan viên trung niên, ý là bát bánh canh này thuộc về ông.

Quan viên trung niên càng thêm giận dữ, dứt khoát cầm bát lên ăn luôn, không cần dùng đũa, hai ba ngụm là đã ăn hết sạch.

“Hà Phượng Lâm là tấm gương sáng của quân nhân Đại Đường ta, hắn vì nước hy sinh, hoàng đế sẽ có ban thưởng, Lãnh Vân tiên sinh đương nhiên cũng có thể nở mày nở mặt, cớ gì mà phải nổi giận chứ.” Lúc này Tạ Vãn mới thản nhiên nói: “Hơn nữa là do đám tặc nhân Âm Sơn Nhất Oa Phong này trở giáo trước trận, bọn hắn mới anh dũng hy sinh, đám người Âm Sơn Nhất Oa Phong này vốn đã cấu kết với người Đột Quyết, công lao diệt trừ Âm Sơn Nhất Oa Phong, bọn hắn sẽ được ghi công đầu.”

Quan viên trung niên đặt mạnh bát xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tạ công tử, ta biết ngươi thông minh, nhưng ngươi cũng không nên coi mọi người trong thiên hạ này là kẻ ngốc. Ngươi nói đám người Âm Sơn Nhất Oa Phong này vốn đã cấu kết với người Đột Quyết, những tướng lĩnh ở phương bắc sẽ là những người đầu tiên không đồng ý.”

Tạ Vãn mỉm cười nói: “Hoàng đế đã nghi ngờ những người ở phía bắc, cho nên mới bỏ ra nhiều công sức như vậy điều họ về, hiện tại những người này không dám rước lửa vào người.”

“Nếu ngươi muốn vu khống, đương nhiên cũng có thể tạo ra cái gọi là chứng cứ xác thực.” Quan viên trung niên liên tục cười lạnh, “Chẳng qua những người kia chỉ bị điều về, chứ không phải chết, bọn hắn làm việc căn bản không cần cái gọi là chứng cứ hay không chứng cứ. Ngươi sẽ bị bọn hắn ghi hận, bọn hắn sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể đối phó ngươi.”

“Nếu không phải huynh trưởng ngươi nhờ ta giúp một tay, chuyện của ngươi, ta vốn không muốn quản.”

Sau khi dừng một lát, quan viên trung niên nhìn thẳng Tạ Vãn nói: “Trong Âm Sơn Nhất Oa Phong có một Đại kiếm sư, ta chỉ không rõ vì sao ngươi nhất định phải gây sự với bọn hắn.”

Tạ Vãn liếc mắt nhìn ông, khinh thường nói: “Chính vì điểm này, cho nên chỉ có thể là bọn hắn.”

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.