Gió Lạnh Bốn Phương Về (1)
Quan viên trung niên cau mày thật sâu: “Ta muốn biết vì sao.”
Tạ Vãn quay đầu nhìn về phía dãy núi lớn chạm tới bầu trời ở phương xa, chậm rãi nói: “Triệu Quận Lý thị, Thái Nguyên Vương thị, Huỳnh Dương Trịnh thị, Phạm Dương Lư thị, Thanh Hà Thôi thị, Bác Lăng Thôi thị, bọn họ đều có Đại kiếm sư, Trần Quận Tạ thị chúng ta, cũng nên có Đại kiếm sư.”
Vẻ tức giận trong ánh mắt của quan viên trung niên bắt đầu biến mất, ông trầm mặc suy tư.
“Kiếm có thể giết người, đao cũng có thể giết người, trên chiến trường, người chết vì tên nỏ nhiều hơn chết vì đao kiếm nhiều lắm, nhưng những quý nhân trong thành Trường An lại không nghĩ vậy.” Tạ Vãn trào phúng: “Bọn họ cảm thấy dùng kiếm có nhã khí, bất kể là người biết dùng kiếm hay không biết dùng kiếm thì đều sẽ học đòi phong nhã, lúc xuất hành thể nào cũng phải đeo một thanh trường kiếm ở bên hông. Thành Trường An không cho phép mang theo cung tiễn phô trương trên phố, nhưng người đeo kiếm thì lại được. Ngay cả đám thư sinh tay trói gà không chặt cũng đeo kiếm để thể hiện khí phách của mình. Gia tộc nào có thể đào tạo ra Đại kiếm sư, nhất định sẽ được những người trẻ tuổi hướng tới. Đại kiếm sư, không nhất thiết phải dùng, nhưng nhất định phải có. Kinh Triệu Đỗ thị, Hà Đông Liễu thị, Hà Đông Bùi thị, Hà Đông Tiết thị, những danh môn vọng tộc này kinh doanh nhiều năm như vậy, dốc hết tâm cơ mà vẫn không bồi dưỡng được một Đại kiếm sư. Nếu Trần Quận Tạ thị chúng ta có được một Đại kiếm sư, vậy ta sẽ có nhiều lựa chọn hơn.”
“Ngươi muốn Đại kiếm sư đó phục tùng ngươi?”
“Đương nhiên không phải.” Tạ Vãn lắc đầu, “Những tên sát thần ở phương bắc còn không thể dùng được người đó, người đó đương nhiên không thể hiệu mệnh cho ta.”
Quan viên trung niên đoán được suy nghĩ trong lòng y, sắc mặt hơi giãn ra: “Có thể thắng được Đại kiếm sư trong một cuộc so kiếm, đương nhiên cũng chỉ có Đại kiếm sư, ngươi muốn người của ngươi so kiếm thắng người đó?”
Tạ Vãn bật cười tự ngạo, nói: “Năm năm trước tại Bán Sơn Kiếm Tràng Trường An có một kiếm sư họ Địch chết dưới Sương Kiếm, lúc ấy người đó không có danh tiếng gì ở Trường An, nhưng rất nhiều kiếm sư Trường An đều biết rõ, người đó ở Bán Sơn Kiếm Tràng không có đối thủ. Trước khi đến đây, ta đã đặc biệt tra xét hồ sơ liên quan tới Sương Kiếm, bắt đầu từ lúc đó, Sương Kiếm rất ít khi giết người một mình, mục tiêu bị hắn ám sát thường trúng tên từ phía sau, ta nghĩ có lẽ là hắn đang cố ý nhược hóa đi sự thật hắn là Đại kiếm sư. Nhưng tiếc là, mùa thu năm ngoái, các tướng lĩnh biên quân phía bắc tổ chức một hội nghị luận, có hơn một nửa tướng lĩnh cấp cao đã trở về Trường An, mỗi người trong số đó đều ca ngợi Sương Kiếm “trên trời dưới đất, hiếm người sánh bằng”. Tính toán nhỏ nhặt của đám người Âm Sơn Nhất Oa Phong cũng xem như tan thành mây khói.”
“Không ai hoài nghi mắt nhìn người của họ.” Quan viên trung niên gật đầu, “Chỉ là Tạ gia các ngươi thật sự có người có thể thắng được Sương Kiếm trong truyền thuyết sao, người nào lại có thể khiến ngươi tự tin đến như vậy?”
“Không cần có người thật sự mạnh hơn hắn.” Tạ Vãn khinh thường nói: “Hiện giờ tất cả mọi người ở Trường An đều biết Sương Kiếm là Đại kiếm sư lợi hại, nhưng bọn họ sẽ không biết khi so kiếm, Sương Kiếm này đã bị thương như thế nào. Ý nghĩa tồn tại của Sương Kiếm, chính là chết vào thời điểm thích hợp, mà người giết y chính là “Đại kiếm sư” của Tạ thị chúng ta. Sau này vị “Đại kiếm sư” của Tạ thị chúng ta cũng sẽ không cần phải so đấu sinh tử với Đại kiếm sư nào nữa, bởi vì ở Trường An, ở Lạc Dương, sẽ không có ngươi nào đến giết “Đại kiếm sư” của Tạ thị chúng ta. Chúng ta cũng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.”
Quan viên trung niên nhìn y một cái, nói: “Ta có thể tiếp nhận sắp xếp của ngươi, chỉ là ta vẫn luôn cảm thấy những tướng lĩnh phương bắc kia sẽ không tha cho ngươi.”
Tạ Vãn cười, nói: “So với việc giết chết ba ngàn người Đột Quyết bắc tiến, những tổn thất này không tính là gì. Giải quyết được đại họa trong lòng bọn họ, bọn họ sẽ không oán hận ta, chỉ có thể cảm tạ ta.”
Quan viên trung niên trầm mặc trong phút chốc, đứng dậy.
“Ta đi.”
Ông gật đầu, làm lễ với Tạ Vãn, nói hai chữ vô cùng dứt khoát rồi trực tiếp rời khỏi tòa trạch viện này.
Trên đường ngoài trạm dịch, có ba chiếc xe ngựa đang đợi ông.
“Lão sư.” Một thanh niên có vẻ ngoài thư sinh cúi người hành lễ với ông, sau đó lo lắng hỏi nhỏ: “Ngài thấy hắn thế nào?
Quan viên trung niên quay người nhìn sâu vào trong trạm dịch, khi quay người lại, nụ cười trên mặt đã ngập tràn lạnh lẽo: “Sau này các ngươi không nên dây dưa quá nhiều với hắn, người này giống như lời các ngươi nói trước đây, tuy thông minh, nhưng lại quá tự phụ. Trước đây hắn chưa từng trải qua thất bại, luôn cho rằng mọi việc đều sẽ thuận lợi như ý, mưu kế tuy tinh xảo độc ác, nhưng hầu như không cân nhắc đến trường hợp lỡ như thất thủ thì phải thu xếp thế nào.”
Thanh niên có vẻ ngoài thư sinh cung kính nhẹ giọng nói: “Vâng, con luôn cảm thấy ánh mắt của lão sư tinh chuẩn, huynh trưởng của hắn Tạ Huyền Vận mạnh hơn hắn nhiều lắm. Con cảm thấy hắn còn có một vấn đề rất lớn, đó chính là mạng người trong mắt hắn không phải là mạng người, chỉ là công cụ để hắn có thể tùy tiện lợi dụng.”
Quan viên trung niên khẽ “Ừ” một tiếng, trong lòng có chút hài lòng, trước khi lên xe lại nghiêm túc dặn dò một câu: “Bất kể tương lai ngươi ngồi ở vị trí nào, ngươi phải luôn ghi nhớ, thiên hạ này có nhiều người lợi hại hơn ngươi lắm, không xuất hiện trước mặt ngươi, vậy ngươi đừng nên cho rằng là không có.”
Thanh niên lại cung kính hành lễ, đáp: “Học sinh không dám quên.”
...
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 32 |