Gió Lạnh Bốn Phương Về (2)
“Mẹ nó, phiền phức thật chứ!” Lúc theo Cố Lưu Bạch xuống sườn núi, Trần Đồ vẫn không ngừng chửi bới trong lòng.
Y không ngờ mình lại có thể giao mạng sống vào tay người khác.
Lúc đầu y còn hy vọng hai người Đột Quyết này sẽ phản đối kịch liệt, nhưng y không ngờ hai người Đột Quyết kia lại nghe theo sắp xếp của Cố Lưu Bạch như thể trúng tà.
Hà Phượng Lâm ôm lòng quyết tử cũng bị kinh sợ ở một mức độ nào đó.
Bốn người đứng trước Xuân Phong Lâu đột nhiên cùng xuống dưới.
Không chỉ bốn người, còn có một lão phụ nhân lưng gù xuất hiện ở trên cao, cũng đang chậm rãi đi xuống.
Bà lão đó mang đến cho hắn cảm giác già đến mức chỉ cần ngã một cái là có thể chết, nhưng bà ta lại đang đeo một cây cung rất lớn.
Bà ta chính là tiễn sư đó sao?
Bà ta xuống đây làm gì?
Cố Lưu Bạch đi tiên phong, từ xa, hắn đã vẫy tay với Âm Thập Nương và Hà Phượng Lâm, ra hiệu bọn họ không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Âm Thập Nương vốn không thích nói chuyện, nàng cũng không nói gì, chỉ để Cố Lưu Bạch đi qua bên cạnh.
“Xin lỗi.”
Cố Lưu Bạch đến trước doanh địa nơi Hà Phượng Lâm và những người khác đang ở, khẽ cúi người hành lễ với Hà Phượng Lâm, nói.
Hà Phượng Lâm cau chặt lông mày, trong lòng hắn còn đang tính toán nên đối phó ra sao cho hợp lý nhất, một thiếu niên đột nhiên đến nói những lời này, càng khiến hắn không hiểu.
“Lúc đầu ta không suy tính kỹ.” Nhưng không đợi hắn lên tiếng, Cố Lưu Bạch đã nói tiếp: “Các ngươi không nhất thiết phải chết.”
Hà Phượng Lâm không chút nghĩ ngợi, trả lời ngay: “Chúng ta không sợ chết.”
“Không, ngươi hiểu lầm ý ta rồi.” Cố Lưu Bạch nói một cách nghiêm túc: “Ý ta là, các ngươi có thể nói xem các ngươi muốn biết điều gì.”
Vệ Xuân Phong chết trận khiến đầu óc Hà Phượng Lâm lúc này có hơi mê muội, hắn lạnh giọng nói: “Đây là cơ mật trong quân, ta sao có thể nói cho ngươi biết.”
Cố Lưu Bạch kinh ngạc nhìn hắn, lại chỉ Thư Nhĩ Hàn và Liễu Mộ Vũ phía sau mình: “Ngươi muốn đối phó với hai người bọn họ, chẳng phải muốn biết tin tức gì đó từ miệng bọn họ sao, ngươi không nói ngươi muốn biết cái gì, bọn họ làm sao trả lời ngươi?”
Đầu óc Hà Phượng Lâm đột nhiên như nổ tung.
Lúc hắn lên tiếng nói chuyện đã bắt đầu nói năng lộn xộn: “Ngươi… ngươi có thể… để bọn họ nói cho ta biết?”
Cố Lưu Bạch liếc hắn một cái, bình tĩnh nói: “Ngươi phải cho bọn họ biết trước, ngươi muốn biết cái gì.”
Sau khi dừng một chút, hắn nhìn Hà Phượng Lâm đầu óc trống rỗng, nhẹ giọng nói: “Nếu ta đoán không sai, thì hiện tại ngươi có thể hỏi rồi.”
Hà Phượng Lâm hô hấp có chút khó khăn, hắn nhìn Cố Lưu Bạch, nói: “Ta biết ngươi là người chôn xác ở Minh Bách Pha, nhưng tại sao ta phải tin ngươi?”
Cố Lưu Bạch thản nhiên nói: “Nhi tử của Phong Cẩu Bạch Mi bị chúng ta giết, bọn họ cũng lựa chọn tin tưởng ta, ngươi dựa vào đâu mà không tin ta?”
Hà Phượng Lâm vẫn đứng sững tại chỗ.
Cố Lưu Bạch khẽ nhướn mày, “Ta chỉ không muốn các ngươi trở thành vật hy sinh trong âm mưu của đại nhân vật nào đó.”
Hà Phượng Lâm chậm rãi ngẩng đầu, nói: “Ta chỉ không tin có bánh bao rơi từ trên trời xuống.”
Cố Lưu Bạch nhìn thi thể Vệ Xuân Phong và Khâu Bạch Vũ trên mặt đất, nói với giọng lạnh lùng: “Hiện tại ngươi có thể tin tưởng một lần, ngươi có thể không tiếc mạng sống, nhưng ngươi không thể không cho bọn họ cơ hội sống sót.”
Hà Phượng Lâm dao động.
Ít nhất Cố Lưu Bạch đã thể hiện đủ thành ý.
Cho dù không tin vào chuyện sẽ có “miếng bánh rơi từ trên trời xuống”, sau khi dặn dò vài câu với một tùy tùng bên cạnh, Hà Phượng Lâm vẫn tự mình đi đến trước mặt Cố Lưu Bạch.
“Không thể để quá nhiều người biết.”
Hà Phượng Lâm nói với Cố Lưu Bạch.
“Không có cách nào, tính cả ngươi thì cũng coi như tứ phương nhân mã.” Cố Lưu Bạch chỉ vào Thư Nhĩ Hàn và Liễu Mộ Vũ, nói: “Hai người bọn họ là người ngươi cần, nhất định phải có mặt. Mà ta phải trả giá, ra điều kiện đủ hấp dẫn với bọn họ để thúc đẩy việc này, ta cũng nhất định phải có mặt.”
“Còn về bọn họ.” Cố Lưu Bạch lại chỉ vào Trần Đồ, nói: “Chúng ta nói chuyện lại gạt bọn họ sang một bên, bọn họ chắc chắn sẽ không bằng lòng, chúng ta cũng không thể đánh lại họ, cho nên bọn họ cũng nhất định phải có mặt.”
Hà Phượng Lâm khó khăn gật đầu.
Tính như vậy, điều duy nhất mà hắn lo lắng chính là có thêm người Âm Sơn Nhất Oa Phong, nhưng với tình hình hiện tại, hình như thật sự không thể bài trừ bọn họ ra ngoài.
“Đừng quá lo lắng về chuyện này, chỉ cần các ngươi có thể hoàn thành quân lệnh, ta nghĩ không ai có thể trị tội các ngươi.” Cố Lưu Bạch tiếp tục nói: “Chúng ta sẽ không dò hỏi chuyện khác.”
Liễu Mộ Vũ, người trước đó lựa chọn tin tưởng Cố Lưu Bạch lúc này cũng gật đầu bày tỏ đồng ý, tiếp đó đi thẳng vào vấn đề, nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi muốn cái gì?”
Ánh mắt Hà Phượng Lâm thoáng chớp động kịch liệt, giọng nói có phần rét lạnh: “Chúng ta muốn có bằng chứng Hàn Yến Thanh cấu kết với các ngươi.”
“Hàn Yến Thanh là ai?” Trần Đồ không hiểu nhìn sang Cố Lưu Bạch.
Cố Lưu Bạch bình thản đáp: “Phán độ chi ở Tây Vực.”
Trần Đồ cười có chút lúng túng: “Chúng ta không biết chức quan này.”
Cố Lưu Bạch thản nhiên nói: “Người phụ trách tiền lương cho biên quân phía này, một vị “thần tài” có quyền lực rất lớn.”
“Người như thế mà lại cấu kết với người Đột Quyết?” Nụ cười của Trần Đồ lập tức trở nên âm trầm, “Những người ở dưới thì đánh với người Đột Quyết đến nát cả não, đám người ở trên thì lại bận rộn vơ vét tiền tài cùng người Đột Quyết?”
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 29 |