Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ Uy Giả Bạch Ngạch (1)

Phiên bản Dịch · 1117 chữ

Cố Lưu Bạch chỉ mỉm cười trào phúng.

Trần Đồ nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn đâm người: “Nhưng nếu là nhân vật cấp bậc này, dù thu thập được một ít chứng cứ phạm tội thì cũng chưa chắc lật đổ được hắn?”

“Vì sao nhất định phải lật đổ?” Cố Lưu Bạch cười lạnh, nói: “Những người đó túm lấy điểm yếu của nhau, trao đổi lợi ích sẽ dễ dàng hơn.”

Trong lòng Trần Đồ cực kỳ khó chịu.

Nhưng những lời tiếp theo của Cố Lưu Bạch càng khiến y khó chịu hơn.

“Đừng tưởng rằng các ngươi cao thượng hơn bọn họ.” Cố Lưu Bạch liếc nhìn y, nói: “Ta biết các ngươi giỏi nhất là giết người, hơn nữa đã quen giết người để giải quyết vấn đề, nhưng ngươi đừng quên trước kia các ngươi giết là hạng người gì, bây giờ giết là hạng người gì. Vì mạng sống, các ngươi đã bắt đầu trở nên không có nguyên tắc.”

“Trần Đồ, nếu ngươi đã có thể thay bọn họ đưa ra quyết định, vậy ngươi đừng quên các ngươi vốn là hạng người gì.” Giọng Cố Lưu Bạch trở nên lạnh lẽo: “Các ngươi có thể cảm thấy đám người Lương Phong Ngưng và Hà Phượng Lâm chỉ nhận quân lệnh mà không nhận người rất ngu xuẩn, nhưng bọn họ thật sự ngu xuẩn sao? Chính bởi trên đời này có người cố chấp giữ quy củ, trên đời này mới có người so bì công bằng hay không công bằng.”

Trần Đồ cười gượng: “Mẹ nó, nghe ngươi nói mà ta cũng thấy xấu hổ, muốn rút đao tự cắt cổ mình.”

Tâm trạng của Cố Lưu Bạch rõ ràng cũng không vui vẻ là mấy, hắn không đáp lại.

Thì ra khi đứng trước ranh giới sinh tử, người ta sẽ vô thức trở nên bất kham như vậy?

Trần Đồ hít một hơi thật sâu, y đột nhiên có chút kính trọng đối với thiếu niên này.

“Hà Phượng Lâm không thể đưa ra chỗ tốt gì.” Y lại lo lắng, “Người Đột Quyết làm sao lại tự chặt đứt đường lui của mình, Thập Ngũ ca, ngươi cho rằng Liễu Mộ Vũ là kẻ ngốc, hay ngươi là kẻ ngốc, bọn họ sẽ cung cấp chứng cứ phạm tội của Hàn Yến Thanh cho một giáo úy nho nhỏ hay sao?”

“Biết đâu có khả năng ngươi mới chính là kẻ ngốc đó?”

Cố Lưu Bạch cười ha ha, hắn không nắm được mạch suy nghĩ của Âm Thập Nương, đánh cũng không đánh lại Âm Thập Nương, lời này hắn không dám nói với Âm Thập Nương, nhưng hắn dám nói với Trần Đồ.

Bởi vì sự thật chứng minh y dường như chính là kẻ ngốc đó.

Liễu Mộ Vũ nói thẳng: “Ta có thể nói, nhưng sẽ không cung cấp vô điều kiện.”

Nói xong câu này, hắn quay đầu nhìn về phía Cố Lưu Bạch.

Cố Lưu Bạch gật đầu, ghé đầu vào tai hắn nói nhỏ hai câu.

“Mẹ nó… Hà Phượng Lâm không thể đưa ra chỗ tốt, Cố Thập Ngũ lại có thể cho.” Mặt Trần Đồ nóng bừng, lúc này y mới phản ứng lại, trước đó Cố Lưu Bạch chắc chắn đã nghĩ kỹ. Hơn nữa Liễu Mộ Vũ chắc chắn cũng đã nhìn ra manh mối.

Vậy người còn lại không nhìn ra manh mối, chính là y, tên ngốc này.

Cũng không biết Cố Lưu Bạch và Liễu Mộ Vũ nói gì, thân thể Liễu Mộ Vũ hơi chấn động, hắn không chút do dự, trực tiếp nói với Hà Phượng Lâm: “Đỗ Hồi, Lục Trần Tâm, Bồ Hải Tiền Trang."

Những cái tên này hiển nhiên là liên quan đến một số nhân vật và địa điểm giao dịch mấu chốt, chỉ cần điều tra là nhất định sẽ tra ra vấn đề.

Hà Phượng Lâm cũng không ngốc.

Hắn đương nhiên nhìn ra Cố Lưu Bạch với tư cách là người trung gian đóng vai trò gì trong đó.

Hắn ghi nhớ mấy cái tên này, sau đó cúi người hành lễ với Cố Lưu Bạch: “Chỉ cần tin tức này là thật, huynh đệ chúng ta đều nợ ngươi một mạng. Nhưng nếu tin tức mà hắn nói cho chúng ta là giả, vậy huynh đệ chúng ta làm quỷ cũng sẽ không tha ngươi.”

“Chỉ cần ngươi có thể dẫn bọn họ trở về, vậy bọn họ không cần làm quỷ.” Cố Lưu Bạch liếc nhìn hắn, bình thản nói: “Nếu tình báo thật sự có vấn đề gì, vậy ngươi tự mình gánh lấy chuyện này là được.”

Hà Phượng Lâm ngẩn ngươi, sau đó chợt phản ứng lại: “Không sai, đây đúng là lựa chọn của một mình ta.”

“Quý nhân ở Lộ Thảo Dịch kia có lai lịch thế nào? Nếu ngươi có thể nói cho ta biết thì hẵng nói, nếu không tiện thì coi như ta chưa từng hỏi.” Cố Lưu Bạch nhẹ giọng nói.

Hà Phượng Lâm nhíu mày, nhưng hắn không do dự nhiều, “Ta không rõ lắm, chỉ biết người này không cần biên quân trú đóng, chỉ dùng tùy tùng mà mình mang theo.”

Cố Lưu Bạch gật đầu, nói: “Nếu ngươi có thể trở về, đừng nghĩ đến việc làm rõ chuyện này, đừng nghĩ đến việc tìm một lời giải thích cho huynh đệ đã chết của mình. Giữa người này và Hàn Yến Thanh có dây mơ rễ má, không phải các ngươi và cấp trên của các ngươi có thể nhúng tay vào. Trước đó ta không suy nghĩ kỹ, nếu không ít nhất nơi đây có thể bớt đi mấy người chết.”

Hà Phượng Lâm trầm mặc một lúc, nói: “Ngươi giúp chúng ta thì có thể nhận được chỗ tốt gì?”

Cố Lưu Bạch nghiêm túc nói: “Ta không giúp các ngươi, ta giúp chính chúng ta. Trong tính toán của vị quý nhân kia, các ngươi chỉ là một mắt xích trong đó, giống như ngươi nói trước đó, cho dù đám người Âm Sơn Nhất Oa Phong vì muốn sống sót mà giết các ngươi, thì bọn họ cũng sẽ bị quân đội Đại Đường ghi hận cả đời. Hơn nữa ta không cho rằng tính toán của người đó sẽ đơn giản như vậy.”

Hà Phượng Lâm lại cúi người hành lễ, nói: “Đa tạ.”

Cố Lưu Bạch đáp lễ.

Trong lòng hắn lại có chút lo lắng.

Một tấm lưới âm mưu khổng lồ dường như đã buông xuống, nơi này chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.