Sắc Bén Khó Đối Nghịch (1)
Chặn người làm gì?
Trần Đồ đột nhiên vỗ đùi.
Tên Cố Lưu Bạch này chắc chắn là đang hoài nghi trong Minh Bách Pha vẫn còn người do vị quý nhân kia sắp xếp!
Đúng lúc này, Cố Lưu Bạch ngừng suy nghĩ, quay đầu nhìn Trần Đồ, “Ngươi biết hiện tại biện pháp giải quyết nhanh nhất, gọn gàng nhất là gì không?”
“Đừng hỏi ta, ta chỉ biết giết người.” Trần Đồ có chút buồn bực.
Cố Lưu Bạch cười, “Đúng vậy, chính là giết người.”
“Sao lại đúng?” Trần Đồ chẳng cười nổi.
Cố Lưu Bạch cười lạnh, nói: “Trực tiếp đến Lộ Thảo Dịch, “làm thịt” vị quý nhân kia chính là biện pháp gọn gàng nhất.”
“Được! Dù sao nơi này cách Lộ Thảo Dịch cũng không xa.” Hai mắt Trần Đồ sáng lên, nhưng chợt phát hiện có gì đó không đúng, “Như vậy chẳng phải cũng không khác gì giết A Sử Na thị sao? Vừa dàn xếp xong chuyện của người Đột Quyết, giờ lại giết tử đệ môn phiệt Đại Đường, vậy tiếp theo chẳng phải cũng bị truy sát đến chết sao?”
“Rất tốt.” Cố Lưu Bạch nghiêm túc nói, “Rốt cục không còn nghĩ đến việc dựa vào giết người để giải quyết vấn đề, các ngươi cuối cùng cũng có thể sống thêm mấy ngày.”
“Lại bắt đầu đùa giỡn đầu óc ta đó hả?” Trần Đồ nheo mắt, cười lạnh, nói: “Thực ra nếu ngươi không có biện pháp nào khác, chúng ta sẽ làm thế thật.”
“Nếu đã tính toán cả ta và các ngươi vào trong chuyện này, vậy muốn giết hắn cũng không phải chuyện dễ dàng, nói không chừng ở đó đã có một đám Huyền Giáp Sĩ chờ chúng ta tự chui đầu vào rọ.” Cố Lưu Bạch bình tĩnh nói: “Vấn đề không thể giải quyết bằng cách giết người, tốt nhất là dùng biện pháp của thương nhân để xử lý.”
Trần Đồ ngay cả cười cũng chẳng muốn cười với hắn.
Âm Sơn Nhất Oa Phong quen với việc giết người đổi tiền thưởng.
Quả thật trong đầu chỉ nghĩ đến việc giết người.
Nhưng trong đầu Cố Lưu Bạch thì lại chỉ toàn nghĩ đến chỗ tốt.
Tên gian xảo này làm gì cũng tính toán kỹ lưỡng.
Trên con đường này, người nói được làm được không nhiều, nhưng đám người Đột Quyết của Phong Cẩu Bạch Mi lại nói được làm được.
Càng nghĩ càng thấy thiệt thòi.
Từ nửa đêm qua đến giờ, việc nặng việc bẩn đều do bọn hắn làm, còn Cố Lưu Bạch lại ngủ ngon lành cả đêm như heo, kết quả là, bây giờ đám người Hà Phượng Lâm và người Đột Quyết lại đều cảm kích hắn.
Chỗ tốt đều bị hắn chiếm hết.
Mẹ nó, đúng là khốn nạn!
Đám người của thương đội bị Hà Phượng Lâm đuổi xuống phía nam vẫn chưa dám động đậy, trước khi người Đột Quyết và Hà Phượng Lâm rời đi, bọn họ không muốn dính dáng đến bất kỳ rắc rối nào, nhưng những người thường trú ở Minh Bách Pha dường như không bị ảnh hưởng gì, lúc này nên làm gì thì vẫn làm nấy.
Trong mắt Trần Đồ, những người này cũng không phải người lương thiện.
Cho dù nhìn thấy những thi thể kia, bọn họ cũng sẽ như thể đang nhìn những cành củi khô, không hề có chút sợ hãi nào.
Nhưng biến thái nhất đương nhiên phải kể đến Cố Lưu Bạch.
Tối qua đã ăn hết một thớt thịt cừu, nhìn những thi thể này cũng không hề thấy khó chịu, vậy mà còn bảo ông lão trong Xuân Phong Lâu đi nấu mì hầm cừu, hơn nữa còn ra hiệu với Long bà, hỏi bà có muốn ăn gì không.
Tên nhóc này bề ngoài có vẻ rất hào phóng với người của Âm Sơn Nhất Oa Phong, nhưng Trần Đồ luôn cảm thấy đối tượng bị lợi dụng triệt để chính là Âm Sơn Nhất Oa Phong bọn họ.
Đột nhiên, lông mày Trần Đồ bất giác nhíu lại.
Y thấy có ba người đi ra.
Đêm qua đi cùng Cố Lưu Bạch, y đã dạo quanh Minh Bách Pha một vòng, những người trong doanh trại, kho hàng, nhà sàn trông như thế nào, y nhớ rõ bảy tám phần, ba nhóm người đến vào nửa đêm, thậm chí y còn nhìn kỹ từng người một.
Nhưng ba người này có khuôn mặt rất lạ, nhiều khả năng là khi Cố Lưu Bạch dẫn y đi dạo quanh Minh Bách Pha, ba người này đã cố ý tránh mặt.
Cáo mượn oai hùm… hiện tại hổ là Hắc Giáp Kỵ Đột Quyết vẫn chưa đến, mưu tính của con cáo Cố Lưu Bạch này đã có hiệu quả?
Ba người đi tới đều có tướng mạo rất đặc biệt, sau khi nhìn qua thì khó mà quên được.
Trước hết, ba người này không phải người Hồ, hơn nữa da dẻ khá trắng.
Trên con đường buôn bán ở quan ngoại này, người Đường da trắng chắc chắn là rất hiếm. Hoặc là văn nhân đi theo thương đội ra ngoài để trải nghiệm phong cảnh biên tái, hoặc là chưởng quỹ của mấy hiệu buôn đến để bàn chuyện làm ăn lớn.
Thứ hai, trong người Đường, ngoại hình và trang phục của ba người này cũng rất đặc biệt.
Người ở giữa mặc cẩm bào đen cổ tròn tay rộng, bên ngoài khoác một chiếc áo tơi dày. Áo tơi thường thấy được làm từ sợi gai dầu, nhưng áo tơi của người này được làm từ lông của một loài động vật nào đó, trông rất bóng mượt, hơn nữa hẳn là rất ấm áp.
Loại áo tơi này, Trần Đồ chưa từng thấy, nhưng chắc chắn không phải thứ mà người bình thường có thể sở hữu.
Khuôn mặt của người này cũng đặc biệt như áo tơi, mặt nhỏ chỉ cỡ bằng bàn tay, trên khuôn mặt trẻ con non nớt đó lại mọc râu, trông vô cùng kỳ quái.
Chiều cao của hắn ta cũng giống như đa số nam tử bình thường khác, nhưng hai tay rất ngắn, lúc đầu đi tới, Trần Đồ còn tưởng hai tay hắn ta bị chặt đứt ngang khuỷu tay, nhưng sau đó lại nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn như trẻ con của hắn ta, thế là Trần Đồ biết không phải vậy.
Tiếp theo Trần Đồ lập tức liên tưởng người này có phải là người lùn hay không, thực ra trong áo bào còn giấu một người, hoặc là đang đi cà kheo gì đó, nhưng y quan sát kỹ một hồi, lại không thấy có gì khác thường.
Hai người còn lại thoạt nhìn không có gì thiếu hụt bẩm sinh, đều trắng trắng mập mập giống như chưởng quỹ hòa nhã trong mấy cửa hàng, nhưng quầng mắt của hai người này đều đen sì, giống như nửa tháng không được ngủ ngon.
Nhìn qua, thần sắc của ba người đều có chút lúng túng.
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 29 |