Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sắc Bén Khó Đối Nghịch (2)

Phiên bản Dịch · 1143 chữ

Trần Đồ quay sang nhìn Cố Lưu Bạch.

Mấy lời y nói với Cố Lưu Bạch trước đó không phải là nói đùa, những chuyện tính toán hại não như này cứ để Cố Lưu Bạch làm, nếu không y thật sự sẽ bị tổn thương lòng tự trọng.

Chẳng qua ba người trước mắt rõ ràng cũng không có ý đồ với y, đối phương rõ ràng do dự một hồi, sau khi thấy Cố Lưu Bạch từ Xuân Phong Lâu đi xuống, mới quyết định đi ra.

Tuy nhiên, sau khi nghe thấy lời nói tiếp theo của Cố Lưu Bạch, y lại nhanh chóng thay đổi chủ ý.

Bởi vì Cố Lưu Bạch nói với y: “Lát nữa ta nói chuyện riêng với bọn hắn, các ngươi đừng ai lại gần, ít nhất phải cách chúng ta hai mươi bước trở lên.”

“Như vậy không được, ta nhất định phải có mặt.” Trần Đồ dùng giọng điệu không cho phép phản bác nói: “Ba người này nhìn thôi đã thấy rất nguy hiểm, cẩn thận có bẫy.”

Cố Lưu Bạch liền cười, “Được, ngươi đi theo thì cứ đi theo, đến lúc đó mà hối hận thì đừng có trách ta.”

Trần Đồ không nói lời nào, ngoài cười nhưng trong không cười, theo phía sau Cố Lưu Bạch.

“Ba vị, chúng ta tìm chỗ yên lặng nói chuyện?”

Cách khoảng mấy chục bước, Cố Lưu Bạch nói với ba người sắc mặt có phần lúng túng kia, rồi chỉ tay về một chỗ nào đó.

Ba người kia nhìn theo hướng tay Cố Lưu Bạch chỉ, phát hiện đó là một hang động chứa hàng hóa.

Hai người có quầng thâm mắt nhìn người mặt nhỏ tay ngắn một cái, người mặt nhỏ cũng không do dự, lập tức gật đầu nói: “Cũng được.”

Hang động này không lớn lắm, hơn nữa phần lớn diện tích đều được dùng để chất hàng hóa, chỉ có một khoảng trống to cỡ hai toa xe ngựa.

Trần Đồ đi theo Cố Lưu Bạch vào hang động này cảm thấy có chút kỳ quái.

Mấy kho hàng xung quanh rõ ràng lớn hơn một chút, không biết tại sao Cố Lưu Bạch lại chọn cái hang nhỏ này.

Không gian này quá nhỏ hẹp, lỡ như động thủ, thật sự khó mà né tránh.

May mà hàng hóa chất trong hang động này có vẻ khá quý giá, từng kiện hàng đều được bọc rơm khô màu vàng kim, ngoại trừ mùi tỏa ra có hơi cay nồng, hang động trông rất sạch sẽ, không có mùi khai nồng nặc như trong một số hang động.

Loại hang động này thường là kho hàng cố định của thương đội có lai lịch lớn, bên ngoài thường có người canh gác, cho nên dù có bão tuyết, cũng không có ai ở trong hang động này.

Ba người kia vào hang động trước, đợi đến khi Cố Lưu Bạch đi vào, người mặt nhỏ tay ngắn đứng giữa lập tức chắp tay với Cố Lưu Bạch, nói: “Tại hạ Thôi Vân Thâm, không biết Lương Phong Ngưng ở nơi nào?”

“Đừng nói mấy lời vô nghĩa này nữa, hôm qua trước khi có bão tuyết, các ngươi đã đến đây, không thể nào có chuyện chưa nghe được tin Lương Phong Ngưng đã chết từ lâu.” Sắc mặt Cố Lưu Bạch lập tức trở nên âm trầm, “Không bằng nói một chút các ngươi làm việc cho ai, muốn làm gì.”

Trần Đồ có chút bất ngờ, ấn tượng của y về Cố Lưu Bạch là nói chuyện với ai cũng khách khách khí khí, nhưng bây giờ khi trầm mặt xuống, lại là bộ dạng hung dữ như muốn ăn thịt người.

Thôi Vân Thâm mặt nhỏ nhưng tuổi tác lại không nhỏ, khi nói chuyện tạo cho người ta cảm giác rất già dặn, lúc này thấy sắc mặt Cố Lưu Bạch khó coi, lại vẫn chậm rãi nói: “Vậy xem ra tin tức chúng ta nghe được là thật, Lương Phong Ngưng đã chết từ lâu, nhưng ngươi vẫn luôn lĩnh quân bổng của hắn từ chỗ biên quân.”

Nhìn thấy vẻ mặt Cố Lưu Bạch rõ ràng đã mất kiên nhẫn, Thôi Vân Thâm đột nhiên đổi giọng: “Nhưng chuyện này cũng có thể chứng minh, những năm nay công lao của Lương Phong Ngưng vốn nên thuộc về ngươi. Nếu chủ nhân nhà ta ra chút sức lực thì có thể lập tức để ngươi danh chính ngôn thuận có được những quân công này, thuận tiện còn có thể nâng cao cấp bậc quân công lên một chút. Đến lúc đó điều ngươi đến địa phương giàu có, đông đúc làm một công việc béo bở, vậy chẳng phải là tốt hơn sao?”

Mắt Cố Lưu Bạch sáng ngời, hắn nói: “Làm quan thì không cần, chỉ là không biết có thể mưu cầu một cái tước vị hay không.”

Trần Đồ suýt chút nữa đã phát ra tiếng khịt mũi.

Tiểu tử này đeo hai con ngươi xanh lè lại muốn tước vị của Đại Đường, nói đùa cái gì vậy?

Nhưng ngay sau đó, y phản ứng lại, tiểu tử Cố Lưu Bạch này thật sự đang nói đùa.

Thôi Vân Thâm cũng không ngốc.

“Ngươi không muốn làm quan?” Thôi Vân Thâm nhíu mày, hắn không nổi giận, chỉ trầm ngâm nói: “Vậy là muốn cầu tài?”

“Ta là người trẻ tuổi, có hơi nóng vội.” Cố Lưu Bạch cười chế giễu, “Các ngươi cứ việc điều tra ta, nhưng thời hạn ta cho các ngươi là đến lúc Hắc kỵ Đột Quyết đến, trước khi bọn hắn đến mà các ngươi vẫn không thành thật nói cho ta biết các ngươi muốn làm gì, vậy ta sẽ để bọn hắn lôi các ngươi ra ngoài giết chết.”

Thôi Vân Thâm hơi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn ẩn trong bóng tối, trông vô cùng âm trầm.

“Ta thật sự nghĩ mãi cũng không rõ.”

Hắn nói nhỏ với giọng lạnh lẽo, “Trong tất cả những người bị cuốn vào chuyện này, ngươi là người dễ dàng thoát thân nhất, tại sao ngươi lại cứ dây dưa ngày càng sâu? Với năng lực mà ngươi thể hiện, ngươi không thể không hiểu mình phải đối mặt với quý nhân như thế nào, chẳng lẽ ngươi không muốn sống yên ổn sao?”

“Ngươi nghĩ mãi cũng không rõ, vậy để ta nói cho ngươi biết tại sao.”

Đối mặt với uy hiếp trắng trợn, Cố Lưu Bạch cũng không tức giận, chỉ là nghĩ đến một đoạn chuyện cũ nào đó, hắn bình tĩnh nói, “Khi ta còn nhỏ, mẹ ta từng dạy, đừng bao giờ làm quân cờ của bất cứ ai.”

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.