Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Ba Trong Hang Động (1)

Phiên bản Dịch · 1195 chữ

"Đừng bao giờ làm quân cờ của bất cứ ai?"

Thôi Vân Thâm lẳng lặng nhìn Cố Lưu Bạch, vô cùng thành khẩn nói: "Chỉ là chúng ta sinh ra đã không có mệnh như vậy."

Cố Lưu Bạch bình tĩnh nói: "Ta không muốn bàn luận về số mệnh với ngươi, nếu các ngươi thật sự không muốn sống, vậy ta có thể thuận theo ý các ngươi."

Thôi Vân Thâm suy nghĩ một chút, nói: "Nếu ngươi có thể để chủ nhân Sương Kiếm đến đây, chúng ta chỉ cần nói vài lời với nàng, ngươi muốn gì, nói không chừng chúng ta có thể từ đó hòa giải."

Trần Đồ ngẩn người.

Cố Lưu Bạch đột nhiên nở nụ cười, "Chỉ vậy thôi?"

Thôi Vân Thâm giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, nói: "Chỉ vậy thôi."

"Vậy mục tiêu của ba người các ngươi, chỉ là vị Đại kiếm sư này?" Cố Lưu Bạch nhìn thẳng vào mắt Thôi Vân Thâm, giễu cợt nói: "Để nàng nhiễm bệnh dịch?"

Trước đó, mặc dù đã nghe thấy tiếng vó ngựa mơ hồ truyền đến từ trong gió, sắc mặt Thôi Vân Thâm cũng không thay đổi nhiều, nhưng lúc này, sắc mặt hắn lại biến đổi dữ dội.

Môi hắn đã bắt đầu trắng bệch, nhưng vẫn gượng cười nói: "Ta không biết ngươi đang nói gì."

"Bây giờ thì rõ rồi." Cố Lưu Bạch không để ý đến hắn, tự mình cau mày suy nghĩ.

"Những người trong biên quân được điều về Trường An biết nàng là Đại kiếm sư, nhưng nếu mấy người Khâu Bạch Vũ và Hà Phượng Lâm chết dưới kiếm của nàng thì sẽ có sức thuyết phục hơn."

"Ta đoán, nếu còn chưa đủ chấn động, e rằng vị quý nhân sau lưng ngươi sẽ còn tiếp tục đưa một vài kiếm sư có đủ phân lượng đến chết dưới kiếm của nàng."

"Nhưng nàng sẽ nhiễm bệnh vì các ngươi, đến lúc bệnh phát tác, lại phái người chính thức tỷ kiếm với nàng, nàng sẽ chết trong trận tỷ kiếm tưởng chừng là công bằng này."

"Người có thể tỷ kiếm giết chết nàng, tự nhiên sẽ là Đại kiếm sư."

"Tốn nhiều công sức như vậy, chỉ là muốn cưỡng ép tạo ra một Đại kiếm sư cho nơi tu hành của mình."

"Vậy suy nghĩ kỹ một chút, những môn phiệt đã có Đại kiếm sư sẽ không làm loại chuyện này."

"Là môn phiệt nào cần một Đại kiếm sư để nâng cao danh vọng? ... Là Lang Gia Vương thị, Lan Lăng Tiêu thị, hay Trần Quận Tạ thị?"

"Ngươi..." Thôi Vân Thâm nghe xong những lời này, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi không thể che giấu.

Hắn nhìn Cố Lưu Bạch đang bình tĩnh suy tư, cuối cùng trong lòng cũng nảy sinh ý nghĩ giống Trần Đồ.

Đây chỉ sợ không phải là người, mà là yêu quái!

Mấy ngón tay ngắn nhỏ, trắng nõn như trẻ con của hắn không ngừng run rẩy, dù thế nào hắn cũng không thể tin được, trên đời lại có quái vật đáng sợ như vậy.

Toàn thân Trần Đồ cũng vô thức cứng đờ.

Từ phản ứng của Thôi Vân Thâm, y xác định suy đoán của Cố Lưu Bạch là đúng.

Nhưng nhiễm bệnh dịch là có ý gì?

Y bắt đầu cảm thấy vô cùng bất an.

Hình như có chuyện không hay đã phát sinh.

Đến mức mặc dù đang đứng sau lưng Cố Lưu Bạch, nhưng y đã bắt đầu cảm thấy như có vô số con kiến đang bò trên lưng mình.

"Thiên phú, nghị lực, cơ duyên, sư trưởng ưu tú nhất... chính những thứ này mới tạo nên Đại kiếm sư trong mắt thế nhân. Thế mà vị quý nhân kia của các ngươi lại xem Đại kiếm sư như đồ chơi, xem như thứ hắn có thể tự tay tạo ra." Cố Lưu Bạch nhìn Thôi Vân Thâm không nói nên lời, giọng nói trở nên lạnh lẽo thấu xương, "Tuy ta chưa từng gặp vị quý nhân kia của các ngươi, nhưng ta thật sự không thích hắn, có thể tưởng tượng được, hắn chính là loại người phung phí của trời."

Trên trán Thôi Vân Thâm bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi lấp lánh, sắc máu hoàn toàn biến mất khỏi khuôn mặt, hắn không thể hiểu nổi nhìn Cố Lưu Bạch, "Ngươi đã đoán ra, tại sao..."

"Bệnh dịch gì?" Trần Đồ không nhịn được nữa, y cười âm trầm.

"Trong lãnh thổ Đại Đường, vùng núi Vĩnh Châu, Tư Châu có không ít bộ lạc man dân, thường xuyên xảy ra xung đột với quan phủ địa phương. Mười mấy năm trước Đại Đường từng nhiều lần phát binh thảo phạt Vũ Lăng Man, nhưng đều thất bại. Trong chiến báo của quân đội liên tục nhắc đến một loại dịch bệnh, nói là dù có dưỡng binh cường mã tráng đến đâu, đến rừng núi của những bộ lạc man di đó, thì đều nhiễm bệnh dịch mà không rõ nguyên nhân. Phần lớn tướng sĩ hao mòn sức lực, ăn uống không ngon, nhẹ thì phát sốt phát rét, nặng thì hôn mê bất tỉnh. Ngoài lý do không hợp thủy thổ, muỗi trùng quấy nhiễu, quân đội phát hiện trong những bộ lạc man dân đó có một loại người gọi là 'Đại Vu', những người đó có thể khiến một số người trong bộ lạc nhiễm dịch bệnh, nhưng lại dùng Vu dược áp chế, khiến họ có thể hoạt động tự nhiên như thường, mà tướng sĩ Đại Đường sau khi tiếp xúc với những người này, sẽ nhanh chóng mắc bệnh, rất nhiều tướng sĩ tu luyện nội gia dưỡng khí pháp môn cũng không chống đỡ nổi, mất sức chiến đấu." Cố Lưu Bạch quay đầu nhìn hắn một cái, nói: "Trong chiến báo của quân đội có ghi chép một số loại dịch bệnh, trong đó có một loại gọi là “bệnh mắt đen”, người nhiễm bệnh quầng mắt đen như mực, khi bệnh phát tác, lúc trời mờ tối sẽ nhìn không rõ, ban đêm như bị mù. Khí hư phát lạnh, sức cùng lực kiệt."

Trần Đồ kinh hãi nhìn hai người mắt thâm kia, "Ý ngươi là bọn hắn mắc bệnh mắt đen, sau đó muốn tìm cách lây bệnh cho Âm Thập Nương, đến lúc đó khi trời mờ tối, Âm Thập Nương khó có thể nhìn rõ mọi thứ, khí lực cũng không thể duy trì?"

"Đối với người tu hành mà nói, khả năng cảm nhận sẽ giảm mạnh."

Cố Lưu Bạch gật đầu, "Lúc đó người nhận lệnh phát binh tiến đánh Vũ Lăng Man là Lan Lăng Tiêu thị và Trần Quận Tạ thị, hai nhà này có khả năng tìm hiểu được bệnh mắt đen này, còn Lang Gia Vương thị là sau này phụ trách chiêu an, ba nhà này vừa hay đều thiếu một Đại kiếm sư để nâng cao danh vọng của mình."

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.