Phong Ba Trong Hang Động (2)
"Ngươi chỉ là một thiếu niên lớn lên ở quan ngoại, tại sao lại biết những điều này?" Cơ thể Thôi Vân Thâm run rẩy khó kiểm soát.
"Mấy năm nay, cái ta xem nhiều nhất chính là hồ sơ quân đội. Hồ sơ quân đội khá sát thực tế, có thể từ đó biết được tương đối chính xác những việc xảy ra trong ngoài Đại Đường." Giọng điệu của Cố Lưu Bạch mang theo mấy phần chế giễu: "Với lại, đế quốc Đại Đường có một điểm rất tệ, xa đến Trường An, gần đến Sa Châu Qua Châu, không có mấy nam nhân coi trọng nữ nhân. Vì vậy, dù là hồ sơ quân đội cũng khiến ta rơi vào sai sót, trước khi gặp được chủ nhân Sương Kiếm, ta vẫn tưởng rằng nàng là nam."
Trần Đồ vừa định hỏi điều này có liên quan gì đến chuyện trước mắt, Cố Lưu Bạch đã cười lạnh tiếp tục nói, "Dù các ngươi đã đến đây, nhưng ai cũng chỉ dốc hết tâm sức đi nghe ngóng quan hệ giữa ta và Lương Phong Ngưng, còn mẹ ta là ai, các ngươi dường như hoàn toàn không quan tâm."
Đầu Trần Đồ ong ong.
Ngay cả y cũng thật sự không để ý đến điểm này.
Đầu óc Thôi Vân Thâm đã trống rỗng, hắn chỉ mở miệng hỏi theo bản năng: "Mẹ ngươi là ai?"
"Mẹ ta có thể nuôi lớn ta ở đây, là vì trên con đường mậu dịch này không có y sư nào giỏi hơn bà, có lẽ tất cả y quan trong biên quân phía tây và phía bắc cũng không giỏi bằng bà." Cố Lưu Bạch có chút bi thương nói: "Trước kia, khi Lương Phong Ngưng còn sống, chỉ cần có ai bất kính với mẹ ta, không tuân thủ quy củ ở Minh Bách Pha, đều rất dễ dàng bệnh chết, hoặc phát điên, hoặc động kinh đến mức nhai đứt lưỡi mình. Sau khi Lương Phong Ngưng chết, mẹ ta cũng không quản nữa, những năm gần đây, dường như cũng không còn ai nhớ đến người phụ nữ đó nữa."
Một y sư?
Giỏi hơn cả những y quan trong biên quân?
Thậm chí, không chỉ có thể cứu người, mà còn có thể giết người?
Thôi Vân Thâm nhìn Cố Lưu Bạch ngây thơ chưa dứt mà lại như ma quỷ, trong lòng lần đầu tiên hoài nghi năng lực của Tạ Vãn.
Hắn rất rõ Tạ Vãn đáng sợ đến nhường nào.
Hắn từng thấy rất nhiều nhân vật lợi hại, đều bị Tạ Vãn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, một Đại kiếm sư đáng sợ như Âm Thập Nương cũng đã định sẵn chỉ là món đồ chơi của y trong khoảng thời gian ở quan ngoại.
Hắn cảm thấy Tạ Vãn căn bản sẽ không phạm sai lầm, căn bản sẽ không có đối thủ.
Trừ phi là đám tử đệ môn phiệt khiến hắn cũng phải ngước nhìn mà cũng không thấy rõ.
Nhưng mà kế hoạch nhìn như tinh diệu như vậy, hao tâm tổn trí như vậy, thế mà ngay cả lai lịch thực sự của một người như Cố Lưu Bạch cũng không điều tra rõ ràng?
"Vậy như thế nào sẽ bị lây bệnh?" Giọng nói có chút nóng nảy của Trần Đồ vang lên.
Lúc này, Trần Đồ không chỉ cảm thấy có kiến bò trên lưng mình, mà trong lòng cũng đang run rẩy.
"Bệnh mắt đen, nói chuyện trong vòng mười lăm bước, rất dễ nhiễm bệnh." Cố Lưu Bạch nói.
"Mẹ nó, có phải ngươi bị bệnh rồi không..." Trần Đồ trợn mắt há mồm.
Bây giờ, khoảng cách giữa bọn hắn và Thôi Vân Thâm cùng hai người mắt thâm quầng kia không còn đến mười lăm bước, nhiều nhất chỉ cách sáu bảy bước.
"Mau lấy Vu dược trên người các ngươi ra đây!" Phản ứng của y cũng coi như nhanh, lập tức ngừng chửi, chuyển hướng bực bội quát Thôi Vân Thâm và hai người mắt thâm quầng.
Thôi Vân Thâm lắc đầu.
Trần Đồ cười lạnh, "Ngươi lắc đầu là có ý gì, không muốn đưa? Ngươi cho rằng chỉ có Hắc kỵ mới có thể lấy được đầu ngươi?"
"Trên người chúng ta không có Vu dược." Thôi Vân Thâm cười khổ nói: "Đại nhân nhà ta sẽ không cho chúng ta Vu dược, trước đó ta và hai người bọn họ cũng không đến cùng nhau, chỉ là bọn họ đã có chút phát bệnh, đầu óc không còn tỉnh táo, cho nên lúc này mới cần ta dẫn theo. Chỉ là không ngờ còn chưa đến gần chủ nhân Sương Kiếm thì đã bị hắn nhìn thấu."
"Cố Thập Ngũ, vậy chỉ có thể làm phiền ngươi chữa trị một chút, dù sao ngươi cũng phải chữa cho mình, tiện tay mà thôi." Trần Đồ lại phản ứng cực nhanh, bây giờ Cố Lưu Bạch dường như không có chút lo lắng nào, vậy hắn chắc chắn có biện pháp.
Thế nhưng điều khiến y không ngờ tới chính là, Cố Lưu Bạch lại lắc đầu, nói: "Mẹ ta có thể chữa, nhưng ta thì lại không."
"Mẹ nhà ngươi..." Trần Đồ hoàn toàn không thể hiểu nổi.
"Ta đã nói với ngươi để ta nói chuyện riêng với bọn họ, ngươi không tin ta, cứ nhất định phải đi theo, ta cũng hết cách."
"Chẳng lẽ ngươi không sợ nhiễm bệnh sao?"
Cố Lưu Bạch thản nhiên nói: "Ta không bị nhiễm bệnh này."
"Ngươi không bị nhiễm là có ý gì?" Mắt Trần Đồ đột nhiên nheo lại.
"Mẹ ta đã cho ta dùng rất nhiều thuốc, loại dịch bệnh nhỏ này không ảnh hưởng được đến ta."
"Ý là bách độc bất xâm?" Tâm Trần Đồ đã có chút nguội lạnh, "Mẹ nó, ý ngươi là, ngươi sẽ không bị bọn hắn lây bệnh, nhưng ta sẽ bị lây?"
"Đúng vậy." Cố Lưu Bạch nhìn hai người mắt thâm quầng kia, nghiêm túc nói: "Bình thường một người nhiễm bệnh mắt đen đã đủ nguy hiểm rồi, hiện giờ lại có hai người như vậy, bọn họ nhất định là muốn khi truyền nhiễm cho Âm Thập Nương sẽ không xảy ra chút sơ xuất. Ngươi ở đây với chúng ta lâu như vậy, hẳn là không thể tránh khỏi."
Trần Đồ dùng ánh mắt rất thưởng thức nhìn Cố Lưu Bạch, "Cố ý lừa ta?"
Cố Lưu Bạch nở nụ cười vô hại, "Bị lây nhiễm cũng chỉ là không nhìn thấy gì trong bóng tối, người bình thường thân thể hư nhược, nửa tháng là có thể khỏi, không có gì đáng ngại."
"Hai người kia phát bệnh đến mức đầu óc mơ hồ, ngươi lại nói với ta không có gì đáng ngại?" Trần Đồ cười khẩy.
Cố Lưu Bạch mỉm cười, "Cũng chỉ là toàn thân phát lạnh, đầu óc như bị tắc nghẽn..."
"Cố ý để ta chịu khổ? Thập Ngũ ca ngươi giỏi lắm." Trần Đồ dường như vẫn đang tán thưởng, nhưng tay phải đã chụm lại như đao, bổ về phía trán Cố Lưu Bạch.
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 11 |