Chớ Khinh Người Trẻ Tuổi (1)
Trần Đồ xuất thủ hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước.
Ngay cả ba người Thôi Vân Thâm cũng không ngờ y lại đột nhiên ra tay đánh lén.
Cố Lưu Bạch vẫn giữ nụ cười trên môi.
Dường như chính hắn cũng không ngờ tới chuyện này.
Nhưng tay hắn lại vừa khéo nâng lên, đụng vào tay Trần Đồ.
Độp!
Trong nháy mắt khi hai bàn tay tiếp xúc, một tiếng vang trầm đục như vật cứng va vào gỗ dày phát ra.
Vô số mảnh chân khí li ti, lấp lánh như bụi sao, mang theo sắc thái huyền ảo, lan ra từ mép bàn tay hai người.
Sắc mặt Cố Lưu Bạch thoáng tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười trên môi, "Trần Đồ huynh, ra tay hơi nặng rồi đấy."
Trần Đồ nhếch miệng cười gượng gạo, "Thập Ngũ ca không chỉ mưu lược hơn người, mà công phu thân thủ cũng rất cứng rắn."
Lúc này, trong lòng y đã nổi sóng to gió lớn!
Y cảm thấy dù có nói cho đám người Âm Thập Nương và Long Bà biết thì họ cũng chưa chắc đã tin, thiếu niên chưa đầy mười sáu tuổi này, không ngờ đã bước vào Thất phẩm?
Tuy y chưa dốc hết toàn lực, nhưng lần va chạm vừa rồi, chân khí cùng chân khí giao phong, y đã hoàn toàn nắm rõ thực lực của đối phương!
Tu vi chân khí giống y, đều ở Thất phẩm, chỉ có điều thấp hơn một bậc nhỏ?
Thật đúng là chưa từng nghe thấy.
Từ khi Đại Đường lập quốc đến nay, trong tất cả ghi chép, căn bản chưa từng xuất hiện tu sĩ Thất phẩm nào trẻ tuổi như vậy!
Hắn tu luyện như thế nào?
"Tay ta cứng cũng không cứng được bằng đầu Trần huynh." Cố Lưu Bạch giương ánh mắt sắc lẹm nhìn y, nghiêm túc nói: "Đã bảo ngươi đừng đi theo, ngươi lại không tin, sau này nhớ cho kỹ, tự chuốc lấy khổ đừng trách ta."
"Hai người này có thể truyền bệnh cho tất cả mọi người trong Minh Bách Pha hay không?" Trần Đồ cười lạnh, cũng không định đấu võ mồm với Cố Lưu Bạch.
Cố Lưu Bạch thản nhiên nói: "Bệnh mắt đen này cũng không phiền phức như thế, bên ngoài đủ lạnh, lại thông gió, không dễ lây lan, chỉ khi tiếp xúc trực diện với người đã phát bệnh trong không gian như này mới dễ bị lây nhiễm. Tiếp theo người của các ngươi đừng tiếp xúc với bọn hắn là được."
Trần Đồ vẫn cười âm lãnh, giọng nói lại nghiêm túc hẳn lên, "Nếu ta bị nhiễm bệnh mắt đen này, lúc phát bệnh, có phải cũng nên tránh xa mọi người không?"
"Trừ phi ngươi muốn Âm Thập Nương bị lây, nếu không thì đừng nói chuyện trực diện với nàng." Cố Lưu Bạch bình tĩnh nói: "Thông thường phải năm sáu ngày sau mới phát bệnh, trong vòng năm sáu ngày này thì không sao."
Trần Đồ cố nén xúc động muốn rút đao ra.
"Các ngươi muốn sống không?" Lúc này, Cố Lưu Bạch lại quay đầu, nhìn thẳng Thôi Vân Thâm, nghiêm nghị hỏi.
"Sống?" Thôi Vân Thâm mặt mày tái mét, hắn dường như đã hiểu ý Cố Lưu Bạch, nhưng trong mắt lại tràn đầy tuyệt vọng, "Ai mà không muốn sống, nhưng bọn ta không sống được, bọn ta còn có người nhà, nếu bọn ta làm việc giúp các ngươi, người nhà bọn ta sẽ sống không bằng chết."
Cố Lưu Bạch lắc đầu, "Chỉ cần nghe lời ta, các ngươi sẽ sống tốt, người nhà các ngươi cũng sẽ bình an vô sự."
Trần Đồ trầm mặt, im lặng không nói.
Lời này nghe rất giống lời nói gạt người, nhưng từ miệng Cố Lưu Bạch nói ra, nó lại mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác.
Thôi Vân Thâm rõ ràng đã động lòng, hắn nhìn Cố Lưu Bạch, nói: "Ngươi có thể giúp chúng ta như thế nào?"
Cố Lưu Bạch nói: "Chủ nhân của ngươi không chỉ muốn tạo ra một vị Đại kiếm sư, hắn còn muốn thừa cơ nắm thóp Phán Độ Chi Tây Vực Hàn Yến Thanh, qua đó thu được lợi ích nhất định từ tay những đại nhân vật phía tây. Bất kể là chiếm đoạt quân tư hay là cấu kết với người Đột Quyết thì đều là trọng tội, thuật vu cổ cũng là thứ Đại Đường luôn cấm. Dùng thuật vu cổ lây lan dịch bệnh, cũng là tội tru di cửu tộc."
Thôi Vân Thâm nói: "Ngươi muốn mượn tay những đại nhân vật trong quân đội đối phó với hắn?"
"Chủ nhân của ngươi tự nhiên biết rõ hành vi lây lan dịch bệnh là trọng tội bực nào, nhất là ở vùng biên quan này, nếu dịch bệnh vô tình lan truyền trong biên quân, vậy ai gánh nổi tội danh này?"
Cố Lưu Bạch liếc hắn một cái, "Chủ nhân của ngươi chắc là trẻ tuổi khí thịnh, làm việc không kiêng dè gì, chắc là hắn cho rằng, dù có xảy ra một vài vấn đề, hắn cũng có thể đè xuống được, nhưng trưởng bối trong nhà hắn lại không nghĩ vậy, vì thế hắn nhất định sẽ giấu giếm thủ đoạn này với người nhà. Nếu quân đội bắt được nhược điểm này, trưởng bối trong nhà hắn nhất định sẽ nổi giận, kết cục của hắn cũng khó mà lường được."
Ngay cả Trần Đồ cũng nghe ra Cố Lưu Bạch đang cố ý nói chi tiết, nhưng vẻ tuyệt vọng trong mắt Thôi Vân Thâm vẫn chưa biến mất, hắn vẫn lắc đầu, nói: "Ngươi vẫn chưa hiểu rõ cách hành sự của bọn họ, thực ra theo lời ngươi nói, khả năng lớn nhất là bọn họ đạt thành một loại ăn ý nào đó, bọn ta cùng người nhà bọn ta, thậm chí là tất cả những người biết chuyện này, đều bị diệt khẩu, biến mất từ đây."
"Nếu bỏ qua ta, tự các ngươi làm việc này, đương nhiên sẽ là như vậy, nhưng nếu do ta làm thì lại khác." Cố Lưu Bạch cười nhạt, nói: "Ngươi quên, ở đây ta còn có một thân phận khác, ta thay Lương Phong Ngưng làm ám báo nhiều năm như vậy, tự nhiên có thể khiến chuyện này truyền đến tai mấy đại nhân vật trong quân đội phía bắc. Mấy người đó sẽ không bỏ qua cơ hội dọa dẫm một môn phiệt, hơn nữa mấy đại nhân vật phía bắc vừa bị luân chuyển về Trường An, bản thân họ đã bất mãn với mấy quý nhân kia, canh bạc này có thể giúp họ gây sóng gió ở Trường An, họ sẽ không để nó dễ dàng biến mất."
Dừng lại một chút, thấy Thôi Vân Thâm vẫn còn do dự, Cố Lưu Bạch nói tiếp: "Ta tặng bọn họ ân tình lớn như vậy, đổi lại, ta đương nhiên sẽ đưa ra một vài yêu cầu, ta sẽ bảo bọn họ bảo vệ các ngươi và người nhà các ngươi. Về phần tất cả những người biết chuyện sẽ bị diệt khẩu, vị đại nhân kia của nhà ngươi căn bản không làm được. Hắn không giết được ta, hơn nữa người Đột Quyết cũng sẽ biết chuyện này."
Trần Đồ nghe xong, triệt để im lặng.
Càng tiếp xúc với Cố Lưu Bạch, y càng cảm thấy mình giống người bình thường, đầu óc quá đơn giản, còn Cố Lưu Bạch thì lúc nào cũng có mấy cái đầu thủ sẵn trăm mưu ngàn kế.
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 28 |