Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chớ Khinh Người Trẻ Tuổi (2)

Phiên bản Dịch · 1202 chữ

"Nếu ta đoán không nhầm, người sắp xếp chuyện này hẳn đang ở Lộ Thảo Dịch, hẳn là vị công tử trẻ tuổi của Tạ thị kia."

Cố Lưu Bạch chợt cười, "Thôi Vân Thâm, ngươi chắc hẳn tinh tường tính tình của hắn, vẫn luôn lo lắng sau khi hắn biết chuyện này thì sẽ thế nào, nhưng ngươi có từng nghĩ, chỉ cần ngươi nghe theo sắp xếp của ta, hắn căn bản không biết các ngươi xảy ra vấn đề."

Lúc này ngay cả hai người đã phát bệnh mắt đen, đầu óc không còn tỉnh táo lắm cũng nghe ra một tia hy vọng, đều phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ.

Lúc này đầu óc Thôi Vân Thâm còn tỉnh táo, vì vậy khi nghe Cố Lưu Bạch nói câu này, hắn không thể tin được ngẩng phắt đầu lên, nhưng chưa kịp lên tiếng, Cố Lưu Bạch đã tiếp tục nói: "Nhiệm vụ của các ngươi chỉ là khiến Âm Thập Nương nhiễm bệnh, ta sẽ để mấy người Âm Thập Nương giả vờ nhiễm bệnh, giả vờ để các ngươi thành công, sau đó Hắc kỵ Đột Quyết đến hỗ trợ ta điều tra tất cả mọi người ở Minh Bách Pha, các ngươi lại bị người Đột Quyết mang đi, vậy không còn gì hợp lý hơn. Ngay cả người Đột Quyết cũng không nghi ngờ uy tín của ta, các ngươi hẳn phải biết ta nói được làm được."

Thôi Vân Thâm run lẩy bẩy, hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, "Nguyện nghe chỉ thị của tiên sinh."

Đi theo Cố Lưu Bạch ra khỏi kho hàng này, Trần Đồ không nghĩ đến việc mình bị lây bệnh, chỉ cảm thấy ánh mặt trời trên mặt tuyết có chút chói mắt.

"Ngươi định bẫy đám người Đột Quyết này?" Y hạ giọng xuống mức thấp nhất, sau đó hỏi.

"Đương nhiên không phải, ta đã nói với Thôi Vân Thâm rồi, người Đột Quyết sẽ biết chuyện này." Cố Lưu Bạch quay đầu nhìn y một cái, nói: "Sao vậy, nếu để ngươi xử lý, ngươi sẽ làm như vậy sao?"

Trần Đồ cau mày nói: "Nếu đổi lại là ta, chắc sẽ làm như vậy, đến lúc đó người Đột Quyết cũng nhiễm bệnh, sẽ không còn uy hiếp gì với chúng ta nữa."

Cố Lưu Bạch nói: "Nếu chỉ nghĩ đến việc giữ mạng, thì người Đột Quyết không phải kẻ thù, Tạ Vãn vốn đã muốn những người Đột Quyết này nhiễm bệnh, ngươi làm như vậy, chẳng khác nào thuận theo ý hắn. Chơi trên bàn cờ của hắn, loại bỏ một hai quân cờ mà hắn đặt trước mặt ngươi thì không thể thắng được, chỉ có lật đổ bàn cờ của hắn thì mới thắng được."

Trần Đồ ngẩn người, "Hắn vốn đã muốn thiết kế người Đột Quyết như vậy?"

"Mạo hiểm lớn như vậy, thì phải có lợi ích đủ lớn mới đáng." Cố Lưu Bạch lắng nghe động tĩnh bên ngoài Minh Bách Pha, chậm rãi nói: "Tội danh lây lan dịch bệnh quá lớn, chỉ để tạo ra một Đại kiếm sư thì không đáng để mạo hiểm như vậy. Tiêu diệt triệt để đám người Đột Quyết này có thể nhận được sự ủng hộ của biên quân phương bắc, có thể nhận được quân công đủ lớn. Nếu có thể nuốt luôn tài sản của người Đột Quyết cất giữ ở một số tiền trang trong quan nội, đồng thời khiến những người trấn thủ Tây Vực cắt nhượng một phần lợi ích, thế là cũng đủ rồi. Nếu mọi việc thuận lợi, các ngươi đương nhiên cũng sẽ bị tiện tay trừ khử."

Trần Đồ nhíu mày thật sâu, "Cố Thập Ngũ, nếu ngươi là Tạ Vãn, ngươi sẽ làm vậy sao?"

Cố Lưu Bạch trả lời rất dứt khoát: "Không, leo lên quá nhanh, quá vội vàng cũng không phải chuyện tốt. Ở vị trí của hắn, đi chậm không sao cả, bỏ lỡ một số cơ hội thì vẫn còn nhiều cơ hội khác, nhưng nhất định phải đi thật vững, không được để người ta lên án. Nhất là ở Đế quốc Đại Đường, thì nhất định phải tuân thủ quy củ của Đế quốc Đại Đường."

Trần Đồ lại đột nhiên cười lạnh: "Vậy đứng ở lập trường người Đường, ngươi không cảm thấy diệt trừ đám người Đột Quyết này là chuyện tốt sao?"

Cố Lưu Bạch cảm thấy cổ mình hơi lạnh, hắn rụt cổ lại, nghiêm túc nói: "Ngươi cảm thấy diệt trừ những người Đột Quyết này thì có lợi ở chỗ nào?

Trần Đồ nhìn về dãy núi ở phương xa, trầm giọng nói: "Tự nhiên là để đảm bảo an toàn cho tuyến đường thương mại này, để thương đội người Túc Đặc, Đại Thực, Hồi Cốt bên này, cùng thương đội Đại Đường chúng ta thông thương không trở ngại trên con đường này."

"Mỗi một người Đường trong thành Trường An đều sẽ nghĩ như vậy." Cố Lưu Bạch cười mỉa, "Chỉ là ngươi cho rằng diệt trừ bọn họ, tuyến đường thương mại này sẽ hoàn toàn yên ổn?"

Trần Đồ nói: "Cái đó ta làm sao biết được, chỉ là hiện tại hình như bọn hắn đang là những kẻ phiền phức nhất."

Cố Lưu Bạch hơi cau mày, nói: "Vậy để ta nói cho ngươi biết, thế lực người Hồi Cốt ngày càng lớn mạnh, nếu không có người Đại Thực và người Đột Quyết kiềm chế, bọn hắn không chỉ sẽ khống chế tuyến đường thương mại này, mà rất có thể sẽ còn tạo thành uy hiếp đối với toàn bộ Đại Đường, ở phía bắc Đại Đường, sẽ hình thành một đế quốc càng ngày càng khổng lồ."

Trần Đồ cười lạnh: "Nếu Hồi Cốt thật sự gây bất lợi cho Đại Đường chúng ta, vậy thì giáo huấn bọn hắn là được."

Đây là tư duy điển hình của một người Đường được nuôi dưỡng trong đế quốc Đại Đường binh cường mã tráng.

Cố Lưu Bạch thản nhiên liếc y một cái, "Trước đó ta đã nói với ngươi rồi, ngươi quá ỷ lại vào việc dùng giết chóc để giải quyết vấn đề. Nhưng theo ta thấy, cảm thấy ai phiền phức thì giết người đó, việc này vĩnh viễn không thể giải quyết được vấn đề. Trên tuyến đường thương mại này, sẽ luôn luôn có người gây ra phiền phức xuất hiện."

Trần Đồ cười lạnh: "Thập Ngũ ca, vậy không giết người thì làm thế nào?"

"Đám người Đột Quyết này trở thành phiền phức, là vì bọn hắn không tuân thủ quy củ." Cố Lưu Bạch bình tĩnh nói: "Nếu ta có thể khiến bọn hắn tuân theo quy củ của ta, vậy bọn hắn sẽ không gây phiền phức nữa. Nếu không cần dựa vào tính mạng của các huynh đệ, mà có thể đạt được thứ mình muốn, có ai lại thích liếm máu trên mũi đao, có ai lại thích ngày ngày liều mạng với người ta chứ?"

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.