Giẫm Rắn, Nuốt Cổ Trùng (1)
"Được ăn thịt no nê, thì chó nào lại đi ăn cứt?"
Trần Đồ híp mắt nhìn đôi mắt xanh lục của Cố Lưu Bạch, cười nham hiểm: "Thập Ngũ ca, ngươi cho rằng mình là người Đường sao?"
"Vậy ngươi nghĩ như thế nào mới là người Đường?" Cố Lưu Bạch cười lạnh, "Ngươi nghĩ Đại Đường dựa vào cái gì mới trở thành Đại Đường?"
Trần Đồ hiếm khi thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Đương nhiên là dựa vào đao kiếm chém ra."
"Là dựa vào cái này."
Cố Lưu Bạch chỉ vào đầu mình, trước khi Trần Đồ nổi giận, hắn bình tĩnh nói: "Hoàng đế Đại Đường nói, “Xưa nay, tất cả (các đời vua trước) đều trọng Trung Hoa mà khinh thường các dân tộc nhỏ xung quanh, riêng trẫm yêu quý tất cả như nhau”, chính vì có tư tưởng như vậy, Đại Đường mới có thể bao dung vạn tượng, mới có khí phách của một đại quốc, chính vì tư tưởng như vậy, mới giúp ngài giành được danh hiệu Thiên Khả Hãn, uy chấn tứ phương."
"Ngươi nghĩ chỉ dựa vào số người mà ngài ấy mang theo khi khởi nghĩa, có thể đánh hạ được cương vực rộng lớn như vậy sao?" Cố Lưu Bạch liếc nhìn Trần Đồ, tiếp tục nói: "Hiện giờ giúp Đại Đường đánh trận, rất nhiều người đều là người Hồ trong miệng ngươi. Dựa theo ý nghĩ của Hoàng đế, chỉ cần những người Đột Quyết này tuân thủ lễ pháp Đại Đường, vậy những người Đột Quyết này tự nhiên cũng có thể xem như con dân Đại Đường. Nếu bọn hắn ở đây dốc sức cho Đại Đường, thì có thể khiến cho sức mạnh của Đại Đường đạt tới độ cao vốn không thể vươn tới."
Trần Đồ nhìn thẳng vào mắt Cố Lưu Bạch, nói: "Vậy ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?"
Cố Lưu Bạch gật đầu, nói: "Với lại, một người nhất định phải có quan niệm đúng sai cơ bản nhất, ai đối xử tốt với ta, thì ta đối xử tốt với người đó. Những người Đột Quyết này giữ tín nghĩa với ta, vậy ta cũng giữ tín nghĩa với bọn hắn."
Trần Đồ híp mắt, nở nụ cười.
Dường như y đã bị thuyết phục.
Nhưng Cố Lưu Bạch biết, vừa rồi có một khoảnh khắc, nếu Trần Đồ cảm thấy cách làm của hắn không có lợi cho Đại Đường, đang tạo dựng một kẻ địch mạnh cho Đại Đường, vậy nói không chừng y thật sự sẽ chém hắn ngay tại đây.
Tên nhị công tử cuồng ngạo của Trần Quận Tạ thị kia chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân và gia tộc, dù khiến cho Đại Đường mục ruỗng đầy lỗ thủng, hắn ta cũng tuyệt đối không quan tâm.
Nhưng Trần Đồ cùng những người này lại khác.
Bọn họ giống như báo tuyết trên Thiên Sơn, ăn thịt dựa vào bản lĩnh của mình, ngạo mạn khó thuần, nhưng thực tế lại có ý thức lãnh thổ rất mạnh. Nếu gặp phải chuyện thật sự gây tổn hại nghiêm trọng cho Đại Đường, có lẽ bọn họ sẽ hy sinh hết thảy mọi thứ của mình.
Trường An rõ ràng cách họ xa như vậy, nhưng lại như mọc rễ trong tim họ.
Họ sẽ không cam tâm chết dưới âm mưu của một đại nhân vật nào đó.
Nhưng có thể chết vì Đại Đường trong lòng họ.
…
Sau khi rời khỏi kho hàng mà đám người Thôi Vân Thâm đang ngoan ngoãn ở lại, Cố Lưu Bạch thuật lại tường tận kế hoạch của Tạ Vãn cho Liễu Mộ Vũ, kèm theo đó là một vài tính toán của riêng mình. Xong xuôi, hắn lập tức trở lại Xuân Phong Lâu, trước khi Hắc kỵ Đột Quyết đến.
Như thể đã tính toán chuẩn xác thời gian, khi Cố Lưu Bạch vừa ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ trong Xuân Phong Lâu, Trần Đồ đã thấy ông lão được hắn gọi là Quý thúc bưng bát bánh canh nóng hổi tới.
"Quý thúc, ta chuẩn bị đi rồi."
Khi Cố Lưu Bạch mở miệng, có chút lưu luyến nhìn lão nhân này, Trần Đồ mới bất chợt cảm nhận được khí tức cực kỳ nguy hiểm tỏa ra từ người ông lão này.
Dáng vẻ của ông lão hết sức bình thường, cả tướng mạo lẫn trang phục đều không có gì nổi bật. Nhưng khoảnh khắc ông lão gật đầu khi nghe Cố Lưu Bạch nói, Trần Đồ cảm nhận được một luồng khí chất phi phàm toát ra từ cơ thể lão.
"Mẹ ngươi có đồ để lại cho ngươi, dặn ta, khi nào ngươi rời đi thì đưa cho ngươi." Ông lão gật đầu, lúc nói chuyện dường như ngay cả ngũ quan cũng trở nên có chiều sâu hơn trong mắt Trần Đồ, đó là một loại tĩnh khí khó tả, một loại cảm giác “đừng ai đến chọc ta”.
Cố Lưu Bạch nói: "Ta cũng đoán vậy."
Ông lão nói: "Nếu có lúc cần chúng ta hỗ trợ, thì cứ sai người đưa tin đến."
Cố Lưu Bạch nói: "Được, chỉ là ta vẫn còn một chuyện muốn thỉnh giáo Quý thúc."
Ông lão vốn đã xoay người sang chỗ khác chuẩn bị đi lấy đồ, nghe Cố Lưu Bạch nói vậy, lão lại chậm rãi quay người, "Chuyện gì?"
"Sau khi nhóm người chúng ta tách khỏi người Đột Quyết, đi về phía quan nội, hành tung bất định, phía Lộ Thảo Dịch lại có một tên tử đệ thị tộc sắp xếp một trận tỷ kiếm. Trận tỷ kiếm này sẽ diễn ra trong vòng năm đến mười ngày nữa. Hơn nữa hắn cần trận tỷ kiếm này được nhiều người chứng kiến, ngài nói xem hắn sẽ chọn nơi nào để ra tay?"
"Theo lời ngươi nói, có thể là ở Hắc Sa Ngõa."
"Hắc Sa Ngõa?"
"Đúng, Lễ Sát sinh ở Hắc Sa Ngõa. Lộ Thảo Dịch cách Ngọc Môn Quan tương đối gần, nhưng tỷ kiếm ở đó sẽ không có người xem, hơn nữa nếu có liên quan tới Ngọc Môn Quan, dù các ngươi đến đó, e rằng cũng rất khó tiến vào quan nội."
"Ta lại quên mất Lễ Sát sinh."
"Năm nay là năm đại tế ở Hắc Sa Ngõa, hơn nữa chiến mã được triều đình nuôi ở đó cũng sẽ được giao dịch với số lượng lớn, Hoàng đế có thể sẽ rất coi trọng."
"Ừm, cho dù Hoàng đế không coi trọng, thì việc giao dịch chiến mã, cũng cần phải có rất nhiều quan viên đến. Long Đầu Khảm, Khổ Sa Doanh, mấy nơi đó cũng sẽ có lượng lớn giao dịch gia súc, lông da, thảo dược, ngư long hỗn tạp, đúng là rất thuận tiện để vào quan."
"Quan trọng nhất là, ở đó quả thực rất dễ dàng có được một thân phận đường hoàng, nhưng ngươi hẳn phải biết không thể kiếm được thân phận và giấy thông hành ở đó, điều này chắc chắn cũng nằm trong tính toán của người khác."
"Việc này ta biết."
"Cẩn thận một chút, cho dù đám người các ngươi giống như cá chạch trốn trong bùn, người này cũng sẽ nghĩ cách đuổi các ngươi ra khỏi bùn, xua đến nơi đó."
"Vậy ta chỉ có thể nghĩ cách trước tiên bố trí ở Hắc Sa Ngõa, dù sao ít nhất có những quan viên của Thái Bộc Tự và Binh bộ ở đó, người này cũng không thể làm quá lớn."
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 9 |