Giẫm Rắn, Nuốt Cổ Trùng (2)
Nghe cuộc đối thoại đơn giản lại ẩn chứa lượng lớn thông tin như vậy, Trần Đồ một lần nữa nhận thức sâu sắc những người ở Minh Bách Pha này đều không phải hạng dễ trêu. Nghĩ đến chuyện ngay cả Lương Phong Ngưng, Thương Lãng Kiếm Tông Quách Bắc Khê cũng chết ở nơi này, y càng cảm thấy Minh Bách Pha này giống như một nơi nuôi cổ trùng quái dị, nếu không thì cũng không dưỡng ra được quái thai như Cố Lưu Bạch.
Hai trăm Hắc kỵ Đột Quyết phong tỏa Minh Bách Pha gần hai canh giờ, sau đó mang năm người rời đi.
Sau khi toàn bộ người Đột Quyết rời đi, thương đội ở chỗ Hà Phượng Lâm lập tức rời khỏi Minh Bách Pha, nhưng các thương đội khác nhất thời không dám rời đi, mãi cho đến khi một số người nhận được câu trả lời chắc chắn từ Cố Lưu Bạch, cho đến khi biết chắc chắn đám người Đột Quyết này sẽ không làm khó bất kỳ thương đội nào đi ra từ đây, tất cả thương đội bị kẹt lại ở Minh Bách Pha mới lại bắt đầu bận rộn.
Mặc dù từ đầu đến cuối không biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa vô cớ bị liên lụy đúng là cũng gây ra không ít phiền toái cho những thương đội này, nhưng lại không có tổn thất thực tế nào đáng kể. Không lâu sau, hầu như tất cả các thương đội đều sai người đưa tới một chút quà, ngay cả hai đội mã bang nghèo nhất cũng đưa đến không ít thịt khô cứng như đá.
Trần Đồ nhìn bộ dạng của những người này là biết ngay bọn họ đang hối hận lúc trước nịnh bợ Cố Lưu Bạch vẫn còn ít.
"Có thể lăn lộn ở cái địa phương quỷ quái này đến mức độ này cũng không dễ, nếu ngươi ở lại đây, e rằng sau này tất cả thương đội đi qua đây đều sẽ cung phụng ngươi, không có lời hứa của ngươi, chỉ sợ trên tuyến đường thương mại này, bọn họ ngay cả ngủ cũng không yên giấc. Nếu ngươi có thể bảo đảm an toàn cho bọn họ, nói không chừng về sau bọn họ còn xây miếu thờ ngươi. Tại sao lại phải đi?"
Y cầm một chiếc chén lưu ly màu bích ngọc, hướng nó về phía ánh mặt trời giữa trưa, nheo mắt nhìn: "Ngươi xem chén lưu ly mà bọn họ tặng, mấy hiệu buôn này đến Trường An cầu người ta làm việc chỉ sợ cũng chưa chắc có thủ bút như vậy."
"Sói dưới chân núi Côn Lôn muốn ăn cừu, kim điêu bay trên Thiên Sơn muốn ăn thỏ, đây là chuyện ngay cả Trường Sinh Thiên cũng không thể thay đổi. Ta làm sao có năng lực bảo đảm an toàn cho tất cả cừu béo và thỏ trên con đường thương mại này."
"Vậy rốt cuộc khi nào thì đi?"
"Ngày mai sau khi mặt trời mọc, đến lúc đó tuyết sẽ đông cứng, đường dễ đi hơn, hơn nữa dấu vết để lại sẽ tương đối ít."
"Chẳng phải ngươi đã chuẩn bị tương kế tựu kế rồi sao, dù gì cũng định tự chui đầu vào lưới, còn sợ để lại dấu vết?"
"Không thể cho rằng mình tính toán rõ ràng rồi thì không coi ai ra gì, loại người này làm việc lớn, rất có thể sẽ dò đi xét lại rất nhiều lần."
Trần Đồ thở dài.
Trước đây y cảm thấy người càng thông minh thì càng tốt, vận dụng đầu óc càng tốt thì càng dễ nghĩ ra biện pháp hữu dụng, nhưng sau khi thật sự quen biết Cố Lưu Bạch, y bắt đầu cảm thấy quá thông minh cũng không phải chuyện tốt. Luôn luôn biết được những nguy hiểm tiềm tàng, giống như từ đầu đến cuối luôn có rất nhiều lưỡi đao sáng loáng kề trên cổ, cảm giác như đầu mình có thể “chuyển nhà” bất cứ lúc nào.
Y trầm mặc một hồi mới hạ quyết tâm, nhìn Cố Lưu Bạch nói: "Hiện tại ta thật sự không dám chắc ngồi chung thuyền với người như ngươi là chuyện tốt hay xấu, nhưng ngươi thật sự nói được làm được, cứu chúng ta khỏi tay người Đột Quyết, hơn nữa còn biết tên tử đệ Tạ thị ở Lộ Thảo Dịch kia đang nhắm vào Âm Thập Nương, Âm Sơn Nhất Oa Phong chúng ta cũng sẽ nói được làm được, sẽ đối đãi thẳng thắn với ngươi."
Cố Lưu Bạch nhíu mày: "Tiếp theo đây, tình cảnh của ta sẽ rất đáng lo."
Trần Đồ nheo mắt: "Thập Ngũ ca có ý gì?"
"Theo cách làm của Trần Đồ huynh, ta đã biết một vài thông tin về các ngươi, tiếp theo nếu ta làm việc gì đó khiến ngươi cảm thấy không vừa lòng, ngươi chắc chắn sẽ ra tay diệt khẩu ta, đúng chứ?" Cố Lưu Bạch mỉm cười.
Trần Đồ cười có hơi gượng gạo: "Không đến mức đó."
"Chữ đẹp!"
Cùng với một tiếng tán thưởng, người đàn ông trung niên trước đó xuất hiện trên đường núi phía tây bước vào Xuân Phong Lâu. Mà lão già Hồ Lão Tam râu tóc bạc phơ cũng đi theo vào.
Tuyết trên tường ngoài Xuân Phong Lâu đã bong ra, Cố Lưu Bạch không nói nối, có một hàng chữ viết trên đó, chính là "Xuân phong đưa chén rượu nồng".
Hàng chữ này quả thật được viết rất đẹp, rất có lực đạo, mực nước thấm vào trong đá như thấm vào giấy. Trong số thương đội qua đây chắc cũng có không ít người sành sỏi, trên đó rõ ràng có một lớp dầu trong suốt được quét ở bên ngoài, khi ánh mặt trời chiếu vào thì sáng lên lấp lánh.
Người đàn ông trung niên này đeo thanh trường kiếm với chuôi kiếm trắng như tuyết, tướng mạo trông rất nho nhã, nhưng lời nói cử chỉ lại rất hào sảng, hắn nâng thanh trường kiếm đeo trên lưng, ngồi phịch xuống bên cạnh Trần Đồ, nhìn Cố Lưu Bạch rồi cười ha hả: "Phía trước còn có một câu, “Hồ cơ cười rót, má hồng thắm tươi”, ta đoán năm đó người này chỉ sợ muốn nói tới mẹ ngươi, nhưng nghe nói mẹ ngươi lợi hại, cho nên hắn chỉ dám viết câu này."
Cố Lưu Bạch cũng không trả lời, quay sang nhìn Trần Đồ với ánh mắt khinh bỉ: "Chắc là ngươi bảo hắn đi dò la tin tức về mẹ ta chứ gì?"
Trần Đồ còn chưa kịp nói chuyện, vị kiếm sư trung niên này đã cười ha ha đầy hào sảng: "Thập Ngũ ca chớ trách hắn, thực ra chúng ta cũng muốn biết ở địa phương này, nữ tử bực nào mới có thể sinh và nuôi lớn nhân vật lợi hại như ngươi."
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |