Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm Không Vô Tà (1)

Phiên bản Dịch · 1202 chữ

Trần Đồ biết nếu mình rút đao động thủ với Cố Lưu Bạch, phỏng chừng y có thể chiếm được chút thượng phong, nhưng luận khua môi múa mép hay chơi trò tâm kế thì y kém xa Cố Lưu Bạch.

Nghĩ đến việc không bao lâu nữa, tu vi của yêu nhân này có thể vượt qua mình, ngay cả gượng cười y cũng không gượng cười nổi.

"Đỗ Thông Hóa, bình thường chúng ta đều gọi hắn là Đỗ Cáp Cáp."

Y trầm mặt chỉ kiếm sư trung niên, rồi lại chỉ Hồ Lão Tam râu tóc bạc phơ: "Hồ Thiết Tượng, Hồ Lão Tam, trước đó ta đã nói với ngươi."

Cố Lưu Bạch ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng không cười, hỏi Đỗ Thông Hóa: "Cáp Cáp huynh, vậy cuối cùng huynh có thăm dò được gì không?"

Đỗ Thông Hóa ngượng ngùng gãi mặt: "Mấy thương đội đó giờ có cho tiền cũng không dám nhắc đến chuyện mẹ ngươi, còn đám chưởng quỹ ở đây căn bản chẳng thèm để ý đến ta, không dò hỏi được gì cả, chỉ có một mục dân đi ngang qua nói mẹ ngươi đẹp như tiên nữ trên trời."

Cố Lưu Bạch trầm ngâm nói: "Điều này cũng không sai, vậy thì thôi, không tìm người đó gây chuyện nữa."

Đang nói chuyện thì Âm Thập Nương và Long Bà lại đi vào.

Âm Thập Nương vừa ngồi xuống, trong lúc vô hình, bầu không khí bỗng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, nàng chỉ gật đầu với Cố Lưu Bạch, nói: "Chờ chút, bọn họ sắp đến rồi."

Không lâu sau, ba người nữa bước vào Xuân Phong Lâu.

Người dẫn đầu mặc trường bào màu xanh, đội nón lá.

Lúc vào cửa, hắn vừa bỏ nón lá xuống, Cố Lưu Bạch không khỏi ngẩn người.

Khuôn mặt của người này giống hệt Hà Phượng Lâm, nhưng Cố Lưu Bạch biết hắn không phải Hà Phượng Lâm, bởi vì thần sắc của hắn rất bình thản, nếu Hà Phượng Lâm trở về, nhất định sẽ không có thần sắc như vậy, huống hồ hắn xác định Hà Phượng Lâm đã rời đi.

Theo sau người này là một người phụ nữ có hơi mập lùn, người phụ nữ này mặc áo bông thêu hoa, tay xách một cái túi vải, khuôn mặt tròn trịa, nhìn qua không chỉ rất hiền hòa mà còn có vẻ hơi rụt rè.

Thấy Cố Lưu Bạch nhìn mình, người phụ nữ này mỉm cười có chút e lệ .

Người đàn ông đi sau nàng ta lại cao lớn, cao hơn nàng ta cả cái đầu, mặt chữ điền, tướng mạo rất đoan chính, mặc một bộ trường bào màu đen mới tinh, đầu đội mũ da màu vàng, tuổi tác trông cũng xấp xỉ Trần Đồ, nhưng không hiểu sao trông rất non nớt, cứ cười ngây ngô.

Tay phải hắn còn đang cầm một quả cầu.

Âm Thập Nương cũng không nói mấy lời dư thừa, đưa tay chỉ vào người đàn ông mặc trường bào xanh giống hệt Hà Phượng Lâm, nói: "Hắn tên là Kiều Hoàng Vân, chắc ngươi cũng nhìn ra rồi, hắn giỏi thuật dịch dung."

Sau đó, nàng lại chỉ vào người phụ nữ và người đàn ông đi vào sau: "Lam Ngọc Phượng, Cao Giác. Người đã đến đủ rồi."

"Không phải còn một người nữa sao?" Cố Lưu Bạch nghĩ thầm hình như mình không tính sai? Chẳng lẽ Trần Đồ ngay từ đầu đã lừa mình, Âm Sơn Nhất Oa Phong không phải chín người, mà là tám người?

Âm Thập Nương bình tĩnh nói: "Từ Thất không thích nơi đông người, hắn cũng không chịu nổi việc ngồi xuống bàn bạc chuyện gì đó. Nhưng hắn có thể ở gần đây, khi ta đến, hắn đã nhờ ta gửi lời cảm ơn đến ngươi."

Đối với việc trong Âm Sơn Nhất Oa Phong có một hai người kỳ quái, Cố Lưu Bạch không hề ngạc nhiên chút nào.

Từ trước đến giờ, hắn vẫn luôn cảm thấy, tất cả những người thực sự có thể làm một việc gì đó đến cực hạn, phần lớn đều có chút không bình thường.

Nhưng cái người tên Cao Giác cầm quả cầu lông gà kia dường như không bình thường quá mức.

Từ lúc ngồi xuống, Cao Giác vẫn luôn không nhìn hắn, cũng không nhìn những người khác, chỉ nhìn quả cầu trong tay, cười hê hê ngây ngô.

Nếu là giả ngốc, thì giả cũng quá giống.

"Từ nhỏ hắn đã mắc bệnh, bị người ta bỏ rơi, nếu người thường nhìn vào, hắn chính là kẻ ngốc thật sự, nhưng hắn cũng không sợ thứ gì, hơn nữa hắn tháo lắp mọi thứ rất nhanh, cho dù thứ đó phức tạp đến đâu, sau khi tháo ra hắn cũng có thể lắp lại nhanh chóng. Hắn cũng rất giỏi nhớ mặt người, chỉ cần là người hắn đã gặp thì hắn sẽ không quên." Âm Thập Nương ngồi ngay ngắn, thấy Cố Lưu Bạch nhìn Cao Giác, nàng giải thích: "Hắn quen đi theo Lam Ngọc Phượng, hoặc Long Bà và ta."

Giọng nói của nàng rất bình tĩnh, trên mặt cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng lúc này lại mang đến cho người ta một cảm giác rất nghiêm túc, thậm chí là rất nghiêm khắc.

Cố Lưu Bạch liếc nhìn Trần Đồ, nói: "Âm Sơn Nhất Oa Phong quả nhiên không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, ngay cả kẻ ngốc cũng phải làm việc."

"Thập Ngũ ca, ta biết ngươi nhìn ta không vừa mắt, nhưng Âm Sơn Nhất Oa Phong chúng ta làm việc cũng có quy củ của riêng mình." Trần Đồ cười lạnh nhìn Cố Lưu Bạch, nói: "Ngươi đã giúp chúng ta một đại ân, bất kể ngươi có thu được lợi ích gì từ đó hay không, theo chúng ta thấy, dù thế nào thì giờ cũng phải đích thân cảm tạ ngươi một phen."

"Đích thân cảm tạ mà cũng vênh váo như vậy sao?" Cố Lưu Bạch cười nói: "Trần Đồ huynh, lời cảm tạ này của ngươi thật đặc biệt."

"Nhìn xem chuyện này bị làm cho..." Hồ Lão Tam rõ ràng là người thật thà, xoa đôi bàn tay, không nhịn được dùng ánh mắt trách cứ nhìn Trần Đồ.

"Vậy ngoại trừ Từ Thất, tất cả mọi người đều đã ở đây, vậy ta cũng tiện thể hỏi luôn, đỡ phải để Trần Đồ huynh ở giữa truyền lời." Cố Lưu Bạch chưa bao giờ thích đi theo tiết tấu của người khác, hắn nhìn về phía Hồ Lão Tam trước tiên, nói: "Hồ bá, trước đây ta đã nói với Âm Thập Nương và Trần Đồ huynh, ta muốn đến Trường An, Hồ bá có muốn đến Trường An giúp ta làm việc không?"

Đối mặt với việc Cố Lưu Bạch ngang nhiên “đào góc tường” như vậy, Trần Đồ không hề có chút tức giận nào, trái lại còn có cảm giác như đang chờ Cố Lưu Bạch bị bẽ mặt.

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.