Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm Không Vô Tà (2)

Phiên bản Dịch · 1201 chữ

"Trường An tốt đó!"

Hồ Lão Tam vốn đang uống dầu trà.

Ông ta rất thích mùi dầu trà tanh tưởi này, đang bưng bát dầu trà uống ngon lành, đột nhiên nghe thấy hai chữ Trường An, ông ta càng hưng phấn như uống rượu ngon, nói: "Đây chính là thiên đường tụ tập tài phú và trân bảo trong thiên hạ, vạn di thần phục, thu hút người từ bốn phương tám hướng tới, ngay cả người ở hải ngoại cũng đến triều bái Thiên tử, sứ đoàn các quốc gia cũng nối liền không dứt. Hàng ngàn cửa hàng mọc lên như rừng, trân châu mã não, kim khí ngân khí, sơn mài thủy tinh, tơ lụa da lông, phấn thơm hương liệu, cái gì cũng có. Trong số người đến người đi, ngoài người Ba Tư, người Đại Thực, người Hồ Túc Đặc, còn có người Nhật Bản, người Thổ Phồn, còn có nô lệ Côn Lôn da đen như mực, những nữ tử mặc Hồ phục cưỡi trên lưng ngựa vung roi thúc ngựa, nói cười vui vẻ. Trong tửu quán, có rất nhiều nữ tử quý tộc môi son nhỏ nhắn, trang điểm nhẹ nhàng, lại mặc trên người thường phục của nam quan. Ban đêm, đèn đuốc bên bờ hồ Thái Dịch ở Đại Minh Cung giống như sao trời, những lầu các đó lại cao như muốn bay lên trời. Mùa xuân, khi hoa hòe nở rộ trên phố Chu Tước, toàn thành tuyết bay đầy trời, ngay cả nước trong hồ dường như cũng tràn ngập hương rượu..."

"Ta nằm mơ cũng muốn đến Trường An." Hồ Lão Tam uống cạn bát dầu trà, vẫn còn thòm thèm.

Đúng lúc Cố Lưu Bạch cảm thấy mình đã “đào góc tường” thành công, Hồ Lão Tam lại thở dài khó hiểu: "Nhưng mà không thể đi."

Cố Lưu Bạch lập tức ngẩn người: "Tại sao không thể đi?"

"Đó không phải nơi người bình thường có thể ở, không chỉ Trường An, mà rất nhiều tòa thành trong Đại Đường, ta đều không thể ở lại, quá nhiều quy củ." Hồ Lão Tam khó giấu vẻ thất vọng trong lòng, "Giết người thì phải đền mạng, ta ở lâu chắc chắn không thể giữ nổi cái đầu của mình."

Cố Lưu Bạch lập tức có cái nhìn khác về lão ta.

Phần lớn thời gian, ông lão tóc bạc trắng này đều trông có vẻ thật thà ngờ nghệch, không giỏi giao tiếp, nhưng khi nhắc đến Trường An, thì lại đột nhiên thao thao bất tuyệt.

Không biết lão ta ở địa phương nào, khẩu âm rất đặc biệt.

Nhưng đặc biệt hơn là, ông lão trông thật thà ngờ nghệch này dường như rất khó giữ quy củ.

Động một tí là muốn giết người.

"Ta nói thẳng cho ngươi biết." Trần Đồ nhìn dáng vẻ quẫn bách của Cố Lưu Bạch, cười đến mức miệng như muốn rách ra, "Không nói xa xôi, chỉ nói tới tuyến đường thương mại ở quan ngoại này, ai mà chẳng nằm mơ cũng muốn đến Trường An, ít nhất có thể yên ổn ngủ một giấc ngon lành, chỉ cần có tiền là có thể hưởng thụ đầy đủ, nhưng từ đây đến Trường An tám ngàn dặm, người nào cũng có thể đi sao? Hồ Lão Tam quê ở Phần Châu, ông ta là người thấy việc không vừa mắt thì sẽ xen vào, cũng may phạm tội ở Phần Châu còn có thể chạy thoát, nếu ông ta không sinh ra ở Phần Châu, mà sinh ra ở một tòa thành lớn nào đó, thì ông ta đã chết không biết bao nhiêu năm rồi."

Cố Lưu Bạch nhìn Hồ Lão Tam mỉm cười, nói: "Thích lo chuyện bao đồng?"

Hồ Lão Tam gật đầu, ngay sau đó lại cảm thấy không đúng, "Cũng không hẳn... Xen vào chuyện ức hiếp người khác, cũng không tính là chuyện bao đồng."

Cố Lưu Bạch nghiêm túc nói: "Không đổi được?"

Hồ Lão Tam khó xử nói: "Sinh ra đã vậy, e là không đổi được."

"Cho dù ông ta có đổi được cũng vô dụng." Trần Đồ cười lạnh nói: "Trong nhóm người chúng ta, người thích xen vào chuyện người khác nhất cũng không phải ông ta."

Cố Lưu Bạch bỗng nhiên không nhịn được bật cười, "Vậy là ai?"

Trần Đồ còn chưa trả lời, Âm Thập Nương đã rất thẳng thắn nói: "Là ta."

"Quả nhiên vẫn là ngươi!" Cố Lưu Bạch phát hiện mình không quá bất ngờ.

Đỗ Thông Hóa không nhịn được cười ha hả: "Hồ Lão Tam có đôi khi muốn lo chuyện bao đồng, chúng ta kéo ông ta đi, chuyện qua rồi thì thôi, nhưng Âm Thập Nương lại khác, dù bị chúng ta kéo đi, nàng cũng sẽ không nhịn được quay lại giết người."

Cố Lưu Bạch nhíu mày nói: "Xem ra người đó quả thật rất đáng chết."

"Chuyện loạn thất bát tao ở Trường An chắc chắn sẽ không ít, bọn hắn rất giỏi chém giết, nhưng bọn hắn có mấy cái đầu để chém?" Trần Đồ nhìn Cố Lưu Bạch, chế nhạo, "Cố Thập Ngũ, thật sự không phải chúng ta không nể mặt ngươi, nếu là chuyện tốt cho ta, tốt cho người, tốt cho tất cả mọi người, chúng ta sao có thể không giúp ngươi? Chỉ là ngươi không chỉ muốn chúng ta đưa ngươi đến Trường An, mà còn muốn chúng ta giúp ngươi làm việc, thế là ngươi đang có ý ép người quá đáng rồi."

Dừng một chút, Trần Đồ nghiêm túc nói: "Không nói đến hai người bọn họ, chỉ riêng Từ Thất, hắn nhất định sẽ không đồng ý, hắn không chịu nổi nơi đông người, trên đời này còn nơi nào đông người hơn Trường An, hắn có thể chịu được sao?"

Khi y nói câu này, Hồ Lão Tam và Đỗ Cáp Cáp đều không tự chủ gật đầu, rõ ràng, với mức độ hiểu biết của bọn họ về Từ Thất, Từ Thất thà nằm trong cống hôi không người, cũng không muốn nằm trong cửa hàng trên hai chợ Đông Tây ở Trường An.

Trần Đồ suýt nữa nói thêm một câu, nếu Từ Thất chịu ở lại Trường An, ta nguyện ăn cứt.

Thế nhưng, y nằm mơ cũng không ngờ được, bên ngoài Xuân Phong Lâu lại có một giọng nói phiêu hốt vô định truyền đến: "Ta có thể đến Trường An."

"Cái gì?"

Trần Đồ chấn kinh, y trừng lớn đôi mắt, không thể tin nổi, biết rõ đây là giọng nói của Từ Thất, y lại nghi ngờ có phải Từ Thất đã bị Cố Lưu Bạch âm thầm khống chế hay không.

"Ta có thể đến Trường An." Thế nhưng, đáp lại y là một câu trả lời càng thêm chắc chắn, tiếp đó, phía sau Xuân Phong Lâu truyền đến tiếng bước chân đạp tuyết rời đi.

Hồ Lão Tam và Đỗ Cáp Cáp quay sang nhìn nhau, Trần Đồ mặt mày như ăn phải cứt.

Sao có thể!

Bạn đang đọc Cát Lộc Ký (Bản Dịch) của Vô Tội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi S.O.L
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.