Hành Trình Tám Ngàn Dặm (1)
"Thích xen vào việc của người khác cũng không phải vấn đề gì lớn."
"Có thể kéo đi được, chứng tỏ vẫn có chút khả năng tự chủ."
Cố Lưu Bạch cũng không để ý đến y, chỉ nhìn Âm Thập Nương và Hồ Lão Tam, nghiêm túc nói: "Những kẻ mà các ngươi thấy không vừa mắt, ta sẽ nghĩ cách để các ngươi giết, thậm chí còn có thể khiến cho bọn chúng sống không bằng chết, bảo đảm các ngươi sẽ không mất đầu."
Âm Thập Nương tỏ vẻ thờ ơ, quay đầu nhìn Hồ Lão Tam.
Hồ Lão Tam thì do dự một chút, có phần ngây ngô nói: "Chỉ là... chỉ là không thể quá lâu, nếu không vẫn không nhịn được."
Cố Lưu Bạch cười nói: "Ta tên Cố Thập Ngũ, làm việc như này chưa bao giờ kéo dài quá mười lăm ngày, hơn nữa có vài việc ta có thể sắp xếp cho ngươi đi làm, như vậy ngươi cũng giống như dùng dao cùn cắt thịt kẻ đó, sẽ không để ngươi chờ đến sốt ruột."
"Vậy được." Hồ Lão Tam liếc nhìn Âm Thập Nương, ông ta nghĩ nếu Âm Thập Nương có thể làm được, thì mình chắc chắn cũng có thể.
"Vậy Đỗ huynh thì sao?" Cố Lưu Bạch xoay chuyển thế chủ động, nhìn Đỗ Cáp Cáp hỏi.
Đỗ Cáp Cáp hào sảng nói: "Chi tiêu một năm của ta vào khoảng từ năm trăm đến một nghìn quan tiền, trừ đi những khoản này, nếu ở Trường An có thể để ta dư được hơn hai nghìn quan, thì ta có thể ở Trường An."
"Đơn giản vậy sao?" Cố Lưu Bạch có phần kinh ngạc, "Không có yêu cầu nào khác?"
Đỗ Cáp Cáp suy nghĩ một chút, nói: "Không được nợ, tính theo tháng."
Cố Lưu Bạch nghiêm túc nói: "Không vấn đề, có thể lập giấy tờ khế ước, chỉ có nhiều hơn, không có ít hơn."
Đỗ Cáp Cáp nói: "Vậy thì không thành vấn đề, ngươi hỏi người khác đi."
"Vậy Lam di thì sao?" Ánh mắt Cố Lưu Bạch rơi vào người Lam Ngọc Phượng.
Lam Ngọc Phượng giống như một người phụ nữ bình thường trong một gia đình quy củ, so sánh tuổi tác của nàng với Cố Lưu Bạch, hắn gọi nàng một tiếng dì cũng rất thích hợp, nhưng khi được Cố Lưu Bạch gọi như vậy, nàng lại đỏ mặt.
"Ta có lẽ... không thích hợp đi." Nàng cúi đầu, ấp úng trả lời.
Cố Lưu Bạch mỉm cười ôn hòa, nói: "Vậy chắc chắn là có lý do không thích hợp."
Lam Ngọc Phượng có chút khó xử, nhỏ giọng nói: "Tay chân ta không sạch sẽ, dễ khiến người ta chán ghét... Nghe nói mấy tòa thành lớn quản việc này rất nghiêm ngặt."
"Tay chân không sạch sẽ?" Cố Lưu Bạch nhất thời ngẩn người.
"Nàng ta thích tiện tay lấy đồ của người giàu, sau đó đem cho những người nghèo khổ, khó sống qua ngày. Dù ở đâu, nàng cũng không bỏ được thói quen này, chính vì vậy, nàng mới bị người trong trại đuổi ra ngoài, sau đó không còn cách nào khác, lưu lạc đến tận Âm Sơn." Âm Thập Nương biết Lam Ngọc Phượng nói năng ấp úng không rõ ràng, thế là trực tiếp giải thích.
Cố Lưu Bạch trợn to mắt: "Cướp của người giàu chia cho người nghèo?"
Mặt Lam Ngọc Phượng càng đỏ hơn: "Cũng không hẳn... Chỉ là có vài người mất chút tiền tài cũng không hề gì, ta nhịn không được liền lấy cho những người đáng thương kia."
"Chỉ là nhìn thấy đồ vật đáng giá thì tiện tay lấy một chút, sẽ không nghĩ trăm phương ngàn kế đi trộm kho hàng gì đó chứ?" Cố Lưu Bạch lo lắng hỏi.
Lam Ngọc Phượng liên tục lắc đầu: "Không đâu."
"Vậy ngươi..." Cố Lưu Bạch do dự một chút, vẫn thành thật hỏi: "Vậy khi ngươi lấy đồ của người ta, lỡ như tay chân không nhanh nhẹn, có dễ bị người ta bắt gặp không?"
"Cũng không đâu."
"Người bình thường căn bản không nhận ra." Âm Thập Nương trả lời thay nàng: "Cho dù ban đầu nàng ta bị đuổi ra khỏi trại, thì cũng chỉ là nghi ngờ nàng ta, bởi vì nơi nào có nàng ta thì rất dễ mất đồ, nhưng chưa bao giờ bắt được nàng ta tại trận."
Lam Ngọc Phượng đỏ mặt, giải thích: "Người ngoài trại lợi hại lắm, có mấy lần ta vẫn bị phát hiện, nhưng ta chạy nhanh, bọn họ đuổi mãi, vẫn để ta chạy thoát."
Cố Lưu Bạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút không yên tâm, nói: "Vậy nếu ngươi không trộm được đồ, có nhất định phải quay lại trộm, hoặc là thẹn quá hóa giận đánh chết người đuổi theo ngươi không?"
Lam Ngọc Phượng lập tức lắc đầu: "Bị phát hiện đã mất mặt lắm rồi, sao còn mặt mũi quay lại chứ."
Cố Lưu Bạch nói: "Vậy thì không có vấn đề gì cả."
Đỗ Cáp Cáp ở bên cạnh, sắc mặt trở nên có chút kỳ quái: "Vấn đề là đồ của người mình, nàng ta cũng sẽ không nhịn được, tiện tay lấy."
"Đồ của người mình mà cũng trộm?" Cố Lưu Bạch ngẩn người, nhịn không được bật cười.
Lam Ngọc Phượng xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, chỉ biện minh trong lòng, những người này đâu có thiếu tiền.
Trần Đồ chỉ cười với Cố Lưu Bạch, không nói gì.
Người càng thông minh, càng hiểu rõ thói quen này của Lam Ngọc Phượng nếu ở Trường An sẽ gây ra phiền phức gì.
Cố Lưu Bạch lại cảm thấy Lam Ngọc Phượng này vô cùng thú vị.
Hắn cố nhịn cười, nghiêm túc suy nghĩ một chút, thương lượng: "Lam di, nếu có một số thứ rất đáng giá, nhưng ta cần dùng ngay, hoặc là còn quan trọng hơn cả mạng người, lại còn là thứ mất rồi sẽ rất phiền phức, nếu ta đánh dấu không được lấy, ngươi có thể khống chế được không?"
Lam Ngọc Phượng nói: "Chắc là... được?"
Nhìn dáng vẻ rõ ràng vẫn chưa đủ kiên định của nàng, Cố Lưu Bạch nghiêm túc nói: "Lam di, nếu là thứ tuyệt đối không được lấy, ta sẽ đánh dấu bằng màu xanh lá cây, thứ có thể lấy, ta sẽ đánh dấu bằng màu xanh lam, cái không đánh dấu thì ngươi tùy ý, sau đó ngươi khống chế một chút, một ngày nhiều nhất lấy một món, ngươi thấy thế nào?"
"Một ngày có thể lấy một món?!" Lam Ngọc Phượng kinh ngạc nhìn Cố Lưu Bạch, nói: "Như vậy ngươi sẽ không ghét ta chứ?"
"Sao có thể!" Cố Lưu Bạch ra vẻ ai dám coi thường ngươi, ta sẽ đánh kẻ đó, "Điểm này có gì mà phải ghét? Người ta còn ăn ba bữa một ngày, ngươi một ngày lấy một món thì có sao? Đều là người mình, ai không cho ngươi lấy, người đó mới là kẻ keo kiệt!"
"Vậy mỗi ngày ta chỉ lấy một món!" Lam Ngọc Phượng vui vẻ đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 25 |