Hành Trình Tám Ngàn Dặm (2)
"Nếu đến Trường An, sau khi lấy đồ của người khác, tốt nhất là ngươi nên cho ta xem qua một chút, ta xem thứ đó có thể lấy hay không." Cố Lưu Bạch mỉm cười nói: "Ở Trường An, có rất nhiều người không thiếu tiền, nhưng có vài thứ người ta mất rồi sẽ mất luôn cả mạng."
"Được!"
"Đến Trường An, ta sẽ từ từ nói cho ngươi những thứ nào chắc chắn không được lấy, yên tâm, không phiền phức đâu, Trường An có rất nhiều thứ đáng giá có thể lấy." Cố Lưu Bạch nghiêm túc nói.
"Được! Ta một ngày chỉ lấy một món, người ta một ngày còn ăn ba bữa, ta một ngày lấy một món thì đã sao!" Lam Ngọc Phượng hưng phấn cất cao giọng.
"Đủ rồi!"
Trần Đồ lạnh lùng cắt ngang Cố Lưu Bạch đang mở lời “dụ dỗ” phụ nữ.
Ánh mắt y lóe lên vẻ sắc bén đáng sợ: "Âm Sơn Nhất Oa Phong chúng ta đồng khí liên chi, cho dù ngươi có thể thuyết phục được tất cả bọn họ, nếu ta không đồng ý, ngươi cũng đừng hòng làm được chuyện này."
"Đây quả thật là quy củ của chúng ta." Âm Thập Nương lên tiếng, "Âm Sơn Nhất Oa Phong chúng ta, hoặc là cùng đi, hoặc là không ai đi cả."
Cố Lưu Bạch bình tĩnh nhìn Trần Đồ: "Thực ra trong lòng ngươi hiểu rõ, các ngươi đã không thể quay về Âm Sơn được nữa. Những quý nhân kia đã để mắt tới các ngươi, các ngươi không có khả năng sống tự do tự tại như trước nữa."
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng Trần Đồ bắt đầu có một ngọn lửa vô danh bùng cháy dữ dội.
"Cố Thập Ngũ, ta không cho rằng ngươi là người giống chúng ta."
Trần Đồ cảm thấy máu nóng dồn lên mặt: "Hơn nữa, từ đầu đến cuối, ngươi vẫn chưa nói, tại sao ngươi nhất định phải đến Trường An."
Đối mặt với ánh mắt hung dữ khác thường của y, Cố Lưu Bạch chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ người như ta, không nên đến Trường An sao?"
Trần Đồ cười lạnh.
Chính cách nói chuyện này của Cố Lưu Bạch mới khiến y không thích hắn một chút nào.
Cố Lưu Bạch lại mỉm cười nhàn nhạt.
Nụ cười của hắn chứa đựng sự tự tin mãnh liệt.
"Ta vừa hỏi ngươi, ngươi có biết Trường An là nơi như thế nào không?"
Hắn nhìn vào mắt Trần Đồ, chậm rãi nói: "Các ngươi đã nói cho ta biết Trường An trong mắt các ngươi, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, trong mắt ta, Trường An là nơi như thế nào."
Xuân Phong Lâu chợt rơi vào tĩnh lặng.
Ngay cả Trần Đồ cũng bị khí thế của Cố Lưu Bạch hoàn toàn áp chế.
"Trường An là trung tâm của thịnh thế, không chỉ tụ tập tài phú và trân bảo khắp thiên hạ, mà còn khiến vô số tài tuấn đổ xô đến." Cố Lưu Bạch đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía xa xăm, "Thành Trường An đón tiễn vô số người trẻ tuổi tài hoa hơn người, người thích nghi mới có thể sinh tồn, vô số tài tuấn không thể sống nổi ở Trường An, nhưng vẫn để lại trí tuệ của mình, cách nhìn nhận về vương triều này và mặt mạnh nhất của mình ở Trường An."
"Có lẽ tư tưởng của những quyền quý ở Trường An không đủ sâu sắc, nhưng có một vài cao tăng trong Phật tự hoặc đạo sĩ trong Đạo quán, tư duy của bọn họ lại gần với thần minh."
Trần Đồ cau mày thật sâu, y không thể hiểu hết được, nhưng ít nhất y có thể đoán được, Cố Lưu Bạch không muốn giống như những thanh niên tài tuấn đó, tranh đoạt danh lợi ở Trường An.
Nhưng càng như vậy, y lại càng cảm thấy nguy hiểm.
"Đèn đuốc sáng rực như sao trời, lầu các nguy nga như muốn bay lên trời, mà ta muốn đứng trên trời ngắm nhìn những lầu các nguy nga này, ngắm nhìn vạn vật ở Trường An."
Cố Lưu Bạch lại tiếp tục chậm rãi nói: "Ở nơi khác, dù có đốt lửa ở nơi cao đến đâu, cũng không có mấy người để ý tới. Ở Trường An, những người có thể nhìn thấu bản chất sự vật, hắt hơi một cái có lẽ cũng có thể khiến nơi này của chúng ta nổi lên một cơn bão."
Trần Đồ nheo mắt lại, nhưng y vẫn giữ im lặng.
"Cuộc tranh đấu giữa chúng ta cùng vị công tử Tạ thị kia vốn đã không cân sức. Hắn có thể dễ dàng giăng một tấm lưới lớn bao phủ chúng ta, mà chúng ta chỉ có thể bị động hóa giải." Cố Lưu Bạch cười như tự giễu, nói: "Nếu ở đây, có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể tìm được cơ hội ngang sức, cho dù giải quyết được Tạ Vãn này, thì vẫn sẽ còn những cơn bão khác dễ dàng cuốn ngươi vào trong. Sự giãy giụa này sẽ kéo dài vô biên vô tận, vĩnh viễn không có hồi kết. Nhưng ở Trường An, ta sẽ giải quyết sự không cân sức này, ta có thể chụp lưới lên đầu bọn hắn."
"Dễ dàng như vậy sao?" Trần Đồ cười lạnh: "Ngươi ở Trường An căn bản không có căn cơ."
Cố Lưu Bạch cảm khái nở nụ cười: "Chính vì như vậy, cho nên ta mới muốn dẫn các ngươi đi cùng."
Trần Đồ nheo mắt nói: "Sói dưới chân núi Âm Sơn không thể sống trong ngõ hẻm ở Qua Châu, ta không cho rằng chúng ta có thể sống yên ổn ở Trường An."
"Không có ta, các ngươi không thể. Nhưng có ta, các ngươi có thể."
Nhìn Trần Đồ lại nhịn không được muốn phản bác mình, Cố Lưu Bạch bình tĩnh nói: "Ngươi không cần phải phủ nhận hoặc đáp ứng ta ngay bây giờ. Cũng giống như mẹ ta từng nói, Trường An sẽ cho ta câu trả lời, đường đến Trường An tám ngàn dặm, trong tám ngàn dặm này, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn."
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 26 |