Trẻ Tuổi Ngông Cuồng (2)
"Nơi này địa thế kỳ lạ như vậy, trước đây sao không bị người Đột Quyết hay người Thổ Cốc Hồn chiếm cứ?"
"Miếng thịt béo nhất, ngon nhất trên bàn, ai cũng nhìn chằm chằm, nhưng không ai dám đưa đũa gắp. Hơn nữa, ngoại trừ chúng ta có thể hao phí lượng lớn nhân lực xây dựng cứ điểm biên thành ở đây, những người còn lại đều không làm được."
Nghe câu trả lời như vậy, Bùi Vân Cừ cười khẩy, "Đại Đường chúng ta cũng không làm được, đúng không?"
Tạ Vãn cũng không che giấu, mỉm cười, nói: "Dù sao ta cũng sẽ không ở đây lâu, Vân Cừ ngươi cũng sẽ không ở đây lâu, sau này ai có thể quản được chứ."
Bùi Vân Cừ bỏ lại tất cả gia nhân, đi dọc theo đường núi, vào sâu trong dịch trạm.
Nàng rất tự nhiên ngồi xuống nơi ngắm cảnh đẹp nhất trong dịch trạm, hít thở không khí ẩm ướt, nhìn Thiên Sơn ở phương xa, ung dung nói: "Ta đã gặp những người ở phía tây, ta nói với bọn họ, nếu ngươi gây ra bất cứ chuyện nào ở đây, thì đó căn bản không phải ý của Tam thúc ta. Bọn họ chắc hẳn hiểu rõ, Tam thúc ta căn bản không cần chút lợi lộc cỏn con kia trong mắt bọn họ."
Tạ Vãn nghiêm mặt nói: "Cũng không phải ta muốn lấy gì từ tay đám biên quân này."
Bùi Vân Cừ cười chế giễu, "Đại ca ngươi chắc không biết ngươi đang tìm đường chết, làm mấy chuyện lan truyền dịch bệnh này."
Tạ Vãn hơi cau mày, nói: "Ta đã chuẩn bị sẵn lượng lớn dược liệu chữa bệnh mắt đen, có thể đảm bảo bệnh mắt đen sẽ không ảnh hưởng gì đến biên quân."
"Càng như vậy, càng dễ lộ đuôi." Bùi Vân Cừ mỉa mai, "Nếu không phải ngươi chuẩn bị sẵn lượng lớn dược liệu, ta cũng không thể phát hiện ra ngươi có ý định lan truyền bệnh mắt đen này."
Tạ Vãn hít một hơi thật sâu, thành khẩn nói: "Những dược liệu kia đều có nguồn gốc rõ ràng, lại vận chuyển đến từng đợt, cũng chỉ có người thông minh như ngươi mới có thể tìm ra manh mối từ trong đó."
Bùi Vân Cừ hiển nhiên là tán đồng với điều này, nàng kiêu ngạo gật đầu, nói: "Ta sẽ không vạch trần ngươi, chỉ là có chút thất vọng về ngươi."
Tạ Vãn ngẩn người.
Bùi Vân Cừ nhìn hoàng hôn ở phía chân trời, hoàng hôn trong mắt nàng như đang bùng cháy, thậm chí trong mắt nàng còn tràn ngập vẻ cuồng vọng mà ngay cả nam nhân cũng chưa chắc đã có.
"Tỷ tỷ ta thích người như đại ca ngươi, theo khuôn phép cũ, chững chạc đàng hoàng, ngay cả nói chuyện cũng trích dẫn kinh điển, giống như sư trưởng trong thư viện. Nếu ngươi muốn lấy lòng tỷ ấy, trước mặt tỷ ấy, tốt nhất ngươi nên biểu hiện như vậy."
"Nhưng ta không thích loại người nhàm chán như vậy, ta thích người điên cuồng một chút." Khóe miệng Bùi Vân Cừ lộ vẻ châm biếm, "Ta vốn cho rằng ngươi đủ điên cuồng, muốn dùng thủ đoạn lan truyền dịch bệnh để khiến đám người Hồi Cốt kia tạm thời rối loạn trận cước, sau đó lại tìm cách để thành quan của Đại Đường mở rộng đến nơi này, thậm chí có thể biến nơi này thành trọng địa mậu dịch nơi biên giới, có thể có lượng lớn tiền thuế chảy về. Tiếc là, ngươi không đủ điên cuồng, cũng không đủ dã tâm."
"Đối với ta mà nói, biến số quá nhiều." Tạ Vãn lắc đầu, im lặng một lát, rồi nói tiếp: "Chuyện này dù có thể thành công, ít nhất cũng phải mất hơn mười năm tâm huyết tích lũy, ta không chờ được đến lúc đó."
"Ta đến đây xem ngươi, cũng là để ngươi hiểu rõ tâm tư của ta, sau này ngươi đừng có ý đồ gì với ta." Như thể đã giải quyết xong một chuyện cần làm rõ cuối cùng, Bùi Vân Cừ trái lại nở nụ cười thoải mái, nói: "Ngươi có phát hiện ra một chuyện rất thú vị không?"
Tạ Vãn hơi sững người: "Chuyện gì?"
Bùi Vân Cừ nói: "Có phải hiện tại ngươi đã biết, ở Minh Bách Pha có một ám báo lợi hại thực ra đã chết từ lâu, có một thiếu niên tên Cố Thập Ngũ đã thay thế hắn từ lâu."
Tạ Vãn gật đầu: "Hôm nay ta đã biết."
Bùi Vân Cừ quay đầu nhìn y một cái, nói: "Vậy ngươi có biết, hắn hẳn là đệ tử của Quách Bắc Khê không?"
Tạ Vãn chợt sửng sốt, "Thương Lãng Kiếm Tông Quách Bắc Khê?"
Bùi Vân Cừ lại cười mang theo chút điên cuồng, "Người này chắc là rất thú vị."
Tạ Vãn chìm vào trầm tư.
Nghe thế, y biết Bùi Vân Cừ không hề có ý nói đùa.
Chỉ là trong tiềm thức của y, tiểu nhân vật như vậy không đáng để lo nghĩ, cái thực sự cần lo lắng chính là ý nghĩ của Hà Đông Bùi thị.
Bùi thị ở phía bắc đã được thế.
Toàn bộ nhân vật quan trọng trong quân đội phía bắc đã đổi thành người của Bùi thị.
Nhưng theo suy nghĩ của Hoàng đế, biên quân phía tây sẽ không cho Bùi thị không gian phát triển.
Nhưng bây giờ bọn họ dường như còn có ý đồ với những địa phương này?
Lúc này Bùi Vân Cừ cũng mất hứng thú nói chuyện với y, sai người mang dụng cụ pha trà đến, nàng bắt đầu tự mình pha trà.
Hôm nay gặp mặt, nàng xác định Tạ Vãn không phải kẻ ngu.
Nhưng dã tâm và kiên nhẫn đều không đủ, cũng không đủ điên cuồng.
Hoàng đế cũng sẽ không thích loại người hao tâm tổn trí vì lợi ích gia tộc, Hoàng đế luôn thích loại người đứng trên lập trường của toàn bộ Đại Đường để nhìn nhận vấn đề.
Nàng không coi trọng Tạ Vãn.
Nhưng nàng lại hy vọng Tạ Vãn có thể trở thành tỷ phu của mình.
Đợi đến lúc ván đã đóng thuyền, thói quen hành sự của y sẽ nhanh chóng khiến người ta thất vọng, một vài thứ thuộc về tỷ tỷ nàng sẽ nghiêng hướng, ưu tiên cho Bùi Vân Cừ nàng.
Mặc dù là thân nữ nhi, nàng vẫn muốn có năng lực cạnh tranh với những tài tuấn trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Đế quốc Đại Đường.
Còn tên chôn xác ở Minh Bách Pha kia dường như không gây được hứng thú cho Tạ Vãn, nàng lại rất để tâm.
Vì manh mối mà nàng lần theo khiến nàng có chút kinh ngạc.
Dường như Quách Bắc Khê không phải tình cờ lưu lạc đến đó, mà là vì một mục đích nhất định nào đó mới đến đó, mà theo manh mối hiện tại, rất có thể là vì tên chôn xác ở Minh Bách Pha kia.
Một người định sẵn sẽ trở thành Đại kiếm sư, hoặc có lẽ kỳ thực đã là Đại kiếm sư lại từ Lạc Dương chạy đến quan ngoại, chỉ để dạy kiếm thuật cho nhi tử của một Hồ cơ?
Ngay cả nàng cũng cảm thấy chuyện này quá mức điên cuồng.
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 26 |