Pháp Không Cần Mượn Cũng Có Thể Dùng (1)
Cố Lưu Bạch ngồi xổm xuống đất, dùng ngón tay gõ xuống mặt đất phủ tuyết, mặt tuyết phát ra tiếng “bang bang”, như đang nói với hắn “bổng bổng bổng”.
Vì vậy Cố Lưu Bạch rất hài lòng.
“Đông cứng rồi, không dễ làm tổn thương móng ngựa nữa.”
Khi hắn đứng dậy nói chuyện, Trần Đồ phát hiện hắn đã thay một đôi ủng da bò.
Đôi ủng này so với đôi ủng hắn mang trước đó còn cũ hơn, còn dầu mỡ hơn.
“Mẹ nó, ngươi không thể sạch sẽ một chút sao?” Trần Đồ không nhịn được cau mày.
So với Cố Lưu Bạch toàn thân bẩn thỉu, y sạch sẽ như sắp động phòng hoa chúc vậy.
Cố Lưu Bạch kiên nhẫn giải thích: “Ở đây quá sạch sẽ, dễ bị bệnh.”
Trần Đồ lập tức nghĩ đến bệnh mắt đen, mặt y tức thì tối sầm lại.
Y cảm thấy Cố Lưu Bạch đang “đá đểu” mình.
Cố Lưu Bạch nhìn quanh, sắp xuất phát rồi, hắn vẫn chưa thấy bóng dáng Từ Thất đâu.
“Không cần để ý đến hắn, có lúc hắn ở quanh đây, có lúc hắn không ở, nhưng hắn sẽ luôn theo sát.” Âm Thập Nương nhìn ra ý đồ của Cố Lưu Bạch, rất dứt khoát nói: “Chúng ta một năm cũng chỉ gặp hắn được mấy lần.”
“Một tháng có được một lần không?”
“Gần như vậy.”
“Từ Thất không cần ngựa?”
“Hắn không cần. Ta và Long Bà cũng không cần ngựa, còn Lam Ngọc Phượng, nàng không cần ngựa cũng có thể theo kịp, nhưng không cần thiết.”
Lúc nói câu này, Âm Thập Nương luôn chú ý tới phản ứng của Cố Lưu Bạch, khi nghe nói nàng và Long Bà không cần ngựa, Cố Lưu Bạch dường như không có phản ứng gì, nhưng khi nghe nói Lam Ngọc Phượng cũng có thể theo kịp mà không cần ngựa, thì hắn có vẻ hơi ngạc nhiên.
Nhưng tiếp theo Cố Lưu Bạch cũng không hỏi gì, chỉ gật đầu, nói: “Đôi ủng này của ta dễ đi, ta cũng không cần cưỡi ngựa.”
Trần Đồ nhìn đôi ủng của hắn là đã thấy khó chịu khắp người, y cũng lười vạch trần Cố Lưu Bạch, chỉ tùy tiện hỏi: “Hai huynh đệ của ngươi đâu, không phải nói là muốn dẫn bọn họ đi cùng sao?”
“Hôm qua, Chu Lư Nhi đã xuất phát trước rồi, Hạ Hỏa La sẽ tiếp ứng các ngươi giữa đường.” Cố Lưu Bạch vừa bắt đầu kiểm tra ngựa và hành lý, vừa trả lời.
Những con ngựa này là Hạ Hỏa La chuẩn bị, tổng cộng mười lăm con, toàn là ngựa Đại Uyển. Tuy tốc độ không bằng Hỏa Phi Long của Hắc kỵ Đột Quyết, nhưng khả năng chịu tải và sức bền thì không tệ một chút nào.
“Tiếp ứng chúng ta?”
“Đúng, hai ngày nữa có thể lại có một trận bão tuyết, bên đó dễ bị lạc đường.”
“Ngay cả chuyện hai ngày nữa sẽ có bão tuyết mà ngươi cũng biết?” Trần Đồ cảm thấy điều này có hơi quá thể.
“Lời này không phải ta nói, là Quan Tinh Sư trong Thái Sử Cục nói.” Cố Lưu Bạch giải thích: “Sau khi Quý thúc nhắc nhở ta, ta lại sai người hỏi thăm, lần này Hoàng đế dường như rất coi trọng việc giao nhận ngựa chiến, không phải chọn ngày tùy tiện, người trong Thái Sử Cục đã đến đó từ sớm rồi. Ta đoán thành Trường An cũng sẽ có mấy vị quý nhân đến, cho nên đến lúc đó phải nhờ Kiều Hoàng Vân giúp chúng ta cải trang trước, nếu không đợi đến lúc tới Trường An mà để người ta nhận ra ngay thì phiền toái lắm.”
Trần Đồ cảm thấy có chút thất bại, chớp mắt hai cái rồi không nói gì nữa.
Y bị áp lực tâm lý khá nặng.
Cố Lưu Bạch hẳn là không phóng đại về căn bệnh tên là bệnh mắt đen kia. Sáng sớm lúc thức dậy, y đã cảm thấy cơ thể nặng hơn bình thường một chút, nước tiểu cũng vàng hơn bình thường rất nhiều.
Hành lý của Cố Lưu Bạch khá nhiều, hắn phải dùng tới ba con ngựa mới chở hết hành lý.
Lại thêm những thứ mà Hạ Hỏa La chuẩn bị trước cho bọn họ như đồ dùng trên đường, lều bạt, vân vân, mười lăm con ngựa cao to này xem ra cũng khá giống một thương đội chính quy.
Sau khi đoàn “thương đội” này ra khỏi Minh Bách Pha, Cố Lưu Bạch mới cùng Âm Thập Nương, Long Bà cùng nhau rời khỏi Minh Bách Pha.
Tuyết đông rất cứng, cơ thể Cố Lưu Bạch không nặng, đi trên đó chỉ để lại một dấu chân mờ nhạt.
Gió bắc mạnh mẽ thổi tới, những bông tuyết bay trong gió tạc nên những vảy lớn màu trắng trên mặt tuyết, những dấu chân này cũng sẽ nhanh chóng bị lấp đi.
Âm Thập Nương cố ý rớt lại phía sau Cố Lưu Bạch chừng nửa người.
Theo nhận thức của nàng, chỉ riêng Đế quốc Đại Đường đã tồn tại hơn một trăm loại pháp môn luyện khí, nhưng cho dù là bí thuật lưu truyền từ thời Tiên Tần Luyện Khí Sĩ, hay là pháp môn lưu truyền từ Tây Vực hoặc hải ngoại, trong đó những pháp môn nội gia thực sự có thể xưng là thượng thừa là pháp môn có thể rèn luyện ngũ tạng lục phủ, khiến tinh thần, khí lực của người vượt xa người bình thường, thì cũng chỉ có hơn ba mươi loại.
Trong hơn ba mươi loại pháp môn này, có một số pháp môn đặc biệt coi trọng thân, pháp, ý hợp nhất, thân pháp độc đáo kết hợp với pháp môn hô hấp thổ nạp, ý niệm điều khiển động tác huyết nhục toàn thân, không chỉ có thể khiến khí huyết trong cơ thể đến được những nơi nhỏ nhất, mà còn có thể chấn động nội tạng, loại trừ bệnh tật, mở rộng một số khiếu huyệt trọng yếu trong cơ thể.
Thuở đầu, Lương Phong Ngưng là giáo đầu của Sơn Âm Vệ, Sơn Âm Vệ là quân cận vệ bên cạnh Tiết Độ Sứ U Châu, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Những nhân vật lợi hại trong Sơn Âm Vệ đều tu luyện Dưỡng Long Quyết.
Dưỡng Long Quyết quả thật là pháp môn chú trọng thân, pháp, ý hợp nhất, thân pháp trong Dưỡng Long Quyết có tên là Long Hành, mỗi bước đều là ngẩng đầu bước rộng, cột sống chấn động, nhưng dáng người lại bộc lộ vẻ nhẹ nhàng, trong khi di chuyển, toàn bộ huyết nhục ở phần lưng có sự nhúc nhích đặc biệt, như thể mỗi một phần huyết nhục đều đang đập vào trong, mà hô hấp thổ nạp cũng kéo dài vô cùng, tu luyện đến cảnh giới cao thâm, hơi thở phun ra từ miệng mũi tựa như rồng bay.
Mặc dù nàng chưa từng gặp Lương Phong Ngưng, nhưng Lương Phong Ngưng đã là giáo đầu của Sơn Âm Vệ, vậy thì nhân vật như hắn, lúc ở trên chiến trường giao chiến với người, bắn khí tiễn ở khoảng cách ngoài mười mấy bước, chỉ sợ cũng có thể bắn mù mắt đối phương.
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 13 |