Pháp Không Cần Mượn Cũng Có Thể Dùng (2)
Cố Lưu Bạch không cưỡi ngựa mà thích đi bộ, hiển nhiên là vì tu luyện, hơn nữa hẳn là đang ở một số thời khắc quan trọng nào đó.
Nhưng nhịp hô hấp thổ nạp và bước chân của hắn đều rất tùy tiện, căn bản không giống như đang tu luyện.
Nếu không phải nàng khẳng định Cố Lưu Bạch đang ở trong trạng thái tu luyện, với lại đối với loại pháp môn luyện khí cao thâm này, nàng có cảm ứng đặc thù giữa cường giả với nhau, thì nàng cũng không thể cảm nhận được loại khí tức huyền diệu khó hiểu này.
Cả người Cố Lưu Bạch cho người ta cảm giác rất tự nhiên, thậm chí giống như thế giới bên ngoài đang thúc đẩy hắn đi vậy.
Đã là châu chấu cùng bị buộc trên một sợi dây thừng, Âm Thập Nương cũng không câu thúc như lần trước, trực tiếp hỏi: “Pháp môn ngươi tu không phải là Dưỡng Long Quyết, càng không thể là quan tưởng pháp của Thương Lang Kiếm Tông, vậy ngươi tu pháp môn gì, là mẹ ngươi truyền cho ngươi sao?”
“Cũng không tính là mẹ ta truyền cho ta.” Cố Lưu Bạch trả lời cũng rất dứt khoát, “Một nửa là Dưỡng Long Quyết, một nửa còn lại là pháp môn luyện khí đến từ Sư Tử Quốc. Dưỡng Long Quyết là pháp môn tu luyện của thị vệ cung đình tiền triều, bá đạo có thừa, nhưng người qua tuổi trung niên thường hay mắc đủ loại bệnh tật, mẹ ta cho rằng Hoàng đế khai quốc của Đại Đường ban pháp môn này cho Sơn Âm Vệ U Châu không hề có lòng tốt gì, sau này bà tìm cách mượn một pháp môn từ Sư Tử Quốc, cái ta tu luyện chính là pháp môn hợp nhất hai thứ lại với nhau.”
“Mượn?”
“Đúng, mẹ ta kể bà chỉ xem, bản thân chắc chắn sẽ không tu luyện, cũng đảm bảo sẽ không cho người Đại Đường tu luyện. Lão hòa thượng ở Sư Tử Quốc kia cũng rất dễ nói chuyện, đã đồng ý. Sau khi xem xong, mẹ ta đã trả lại cuốn kinh thư đó.”
“Là pháp môn Phật tông?”
“Đúng.”
“Mẹ ngươi quả nhiên rất lợi hại.” Âm Thập Nương nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra từ ngữ thích hợp, nàng vốn định nói mẹ ngươi rất xảo quyệt, nhưng sau đó lại cảm thấy vấn đề này không phải là vấn đề lịch sự hay không lịch sự, mà là có thể mượn được loại pháp môn này từ một Phật tông quốc độ xa xôi, lại có thể kết hợp pháp môn này với Dưỡng Long Quyết, đây quả thực là chuyện ít người có thể làm được.
Cố Lưu Bạch rất nghiêm túc gật đầu một cái, nói: “Năm đó, Quách Bắc Khê nhìn thấy pháp môn ta tu luyện cũng giật nảy mình, trên đường đến đây hắn đã suy nghĩ kỹ càng, chuẩn bị để ta tu luyện quan tưởng pháp của Thương Lang Kiếm Tông. Ngoài miệng thì hắn nói là hai môn công pháp bù đắp lẫn nhau, nhưng trên thực tế thì lại không khác gì sáng tạo ra một môn công pháp mới. Hắn nói với mẹ ta rằng, hắn cho rằng không có người nào ở Trường An có thể làm được điều này.”
Âm Thập Nương hít một hơi thật sâu, nói: “Mẹ ngươi đáp lại hắn thế nào?”
Cố Lưu Bạch nhớ lại cảnh tượng năm đó, không nhịn được bật cười, “Mẹ ta nói hắn dùng kiếm thì còn được, chỉ là kiến thức có hơi hạn hẹp.”
Âm Thập Nương suy nghĩ một chút, nói: “Ý của bà ấy là bà ấy cảm thấy Trường An vẫn có người làm được?”
“Có lẽ vậy.” Cố Lưu Bạch gật đầu, chậm rãi nói: “Bà ấy vốn định để Quách Bắc Khê đọc nhiều sách hơn, đừng suốt ngày ngồi một chỗ giống như một khúc gỗ ngắm núi ngắm sông nghĩ về kiếm ý. Bà ấy nói với ta, thực ra rất nhiều thứ vốn không phải là sự tồn tại độc lập, rất nhiều pháp môn ban đầu đều có chút liên hệ với nhau. Nhưng vết thương của Quách Bắc Khê kéo dài quá lâu, ngay cả bà ấy cũng không chữa được, hắn cũng không có thời gian đọc sách.”
Âm Thập Nương không tận lực đi chậm lại phía sau nữa, nàng đến bên cạnh Cố Lưu Bạch, nói: “Quách Bắc Khê bị thương thế nào, vì sao hắn lại đến đây?”
Cố Lưu Bạch nói: “Chuyện này thì ta không rõ lắm, ta cũng hỏi mẹ ta rồi, nhưng mẹ ta chỉ nói khi hắn rời khỏi Lạc Dương thì đã bị thương trong người, về phần những chuyện khác, bà ấy nói với ta, khi nào đến Trường An ta sẽ tự tìm được đáp án.”
Âm Thập Nương nói: “Vậy rốt cuộc mẹ ngươi là người như thế nào?”
Cảm xúc trong mắt Cố Lưu Bạch trở nên vô cùng phức tạp, “Mẹ ta là một người rất kỳ lạ, ngoài Quý thúc ra, dường như không ai biết bà ấy đến đây lúc nào. Ngay cả ta cũng cảm thấy bà ấy giống như một người lạc từ trên trời xuống. Ban đầu có người nói bà ấy là ca cơ trốn ra từ trong Đại Đường, nhưng ta cảm thấy đó hoàn toàn là lời nói bừa. Bà ấy chỉ biết nhảy một điệu Khu Ma Vũ, hơn nữa thứ mà bà ấy biết quá nhiều, không chỉ y thuật và kinh Phật, ngay cả một vài văn tự cổ lão ở đây bà ấy cũng hiểu. Ta nhớ có một chuyện cực kỳ quái dị, có một vu bà của bộ lạc lớn ở phía Cô Mạc đi qua đây, vu bà đó khi nhìn thấy mẹ ta, không ngờ lại tự cắt lưỡi của mình. Mà thân phận của vu bà đó ở phía Cô Mạc không hề đơn giản.”
Âm Thập Nương im lặng một lúc, nói: “Đến tận bây giờ, ngươi vẫn chưa biết bà ấy rốt cuộc có thân phận gì?”
Cố Lưu Bạch cười, nụ cười của hắn có vẻ hơi thê lương trong thế giới tuyết trắng và băng hàn này, nhưng lại mang theo đủ kiêu ngạo, “Không, theo hiểu biết của ta càng ngày càng nhiều, ta chỉ càng cảm thấy bà ấy lợi hại, thực ra ở đây ta không thấy ai lợi hại hơn bà ấy, ta cảm thấy bà ấy chính là người lợi hại nhất trên đời này mà bà ấy nói tới, tư duy tiếp cận với thần minh. Nhưng bà ấy chưa bao giờ nói cho ta lai lịch của bà ấy, chỉ nói với ta, nếu ta đến Trường An, sau này sẽ từ từ biết bà ấy là người như thế nào.”
Âm Thập Nương nói: “Vì vậy đây là lý do ngươi nhất định phải đến Trường An?”
“Cũng không hẳn.” Cố Lưu Bạch cảm khái nói: “Tư duy của bà ấy và người bình thường có sự khác biệt rất lớn, bà ấy luôn nói với ta, cuộc đời và lựa chọn của bà ấy không liên quan gì đến ta, ta chỉ cần sống tốt cuộc đời của ta. Bà ấy cảm thấy ta nên đến Trường An, bởi vì bà ấy cảm thấy nếu ta không đi, thì ta sẽ mãi chỉ cảm thấy bà ấy lợi hại, chứ không thể trở nên lợi hại hơn bà ấy.”
Đăng bởi | S.O.L |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 20 |