Bóng tối dưới ánh mặt trời
Minh Vương thành.
Thành trì rộng lớn, trải dài hơn năm mươi ngàn mẫu, những bức tường cao được đấp lên từ vô số những tảng đá có đường kính bằng một ngọn núi nhỏ cứng chắc vô cùng.
Từ xa xa nhìn lại chỉ thấy một tòa thành trì màu xám sừng sững trước mặt, chọc thủng tầng mây, tưởng như nó đã trường tồn cùng năm tháng qua vô số niên đại vậy, uy nghi, hùng vĩ chỉ có thể dùng những từ như này để hình dung toà thành ấy.
Thế nhưng trái lại với vẻ bề ngoài cổ kính và xa xưa của nó, bên trong thành là một mảng nhộn nhịp vô cùng. Có núi xanh sông gấm trái dài, có lầu cao nhà lớn sang sát nhau mọc, có đường xá rộng rãi, có xe ngựa băng băng lướt nhanh qua đường, có tiếng người tức tưởi ở phía sau chửi cỗ xe ngựa ấy.
- Làm con bà gì mà chạy nhanh vậy, tưởng đường là nhà ngươi mở chắc...!
- Con bà nó, rớt hết trái cây của ta rồi!
Đây là một con phố lớn, đèn treo cao, quầy hàng sang sát nhau, tiếng gọi mời chào hàng không ngớt.
- Cam tươi a...
- Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô...
- Gấm Thiên Đô chỉ 30 đến 40 lượng bạc cho một thướt, mại dô mại dô...!
- Mắc như quỷ ta không có tiền!
- Thì cút!
- Làm sao?
- Sắp có đánh nhau rồi, mau đến xem... À không đến can lại, nhanh không hết, không nhanh không họ đánh nhau đấy!
Phố này có tên là phố Tam Hoa, ý nghĩa của cái tên này thật ra chính là vì nơi đây toàn là “gian thương”. Mấy cuộc chém giá hay ẩu đả giữa khách mua và người bán diễn ra thường ngày như cơm bữa.
Một nơi náo loạn như này, nếu là ở các thành trì lớn sớm đã bị dẹp đi từ lâu, thế nhưng ở Minh Vương thành, đây lại là một ngoại lệ. Bởi Thành Chủ nơi đây coi nơi đây như một cái chợ đen để mua bán tin tức, vào ban ngày nơi đây là một cái chợ bình thường chịu sự quản lý của Phủ Thành Chủ, nhưng vào ban đêm mọi luật lệ đều sẽ không còn nữa.
Bấy giờ là ban ngày, người trên phố đông như mắc cửi, người qua xe lại, gian thương điêu hoa chặt giá, khách mua sặc tiền lép ví cũng mua không nổi một thước gấm.
- A!
- Cái bà già, mắt để trên trời đi không nhìn đường hả? Làm bẩn hết y phục của ta!
Tên nam nhân trắng trẻo co to, áo quần sáng bóng vừa nhìn qua đã biết là con ông cháu cha, đâm vào bà già lại đi chửi bả không thấy đường.
Ai đi ngang chứng kiến cảnh này đều hiểu rõ sự tình, nhưng cũng không ai lên can hay lên án gì cả. Trước không nói tên nam nhân này là con ông cháu cha, bình thường đã không có ai nguyện đi trêu chọc, thì sau nơi đây là Tam Hoa Phố, nơi mà những chuyện trên trời dưới đất như này xảy ra như cơm bữa, người ta nhìn riết cũng quen.
- Xin... Xin lỗi đại nhân gia, lão có mắt không tròng, không thấy trời xin lão nhân gia đại lượng bỏ qua cho!
Bà lão lưng còng lọm khọm dưới đất dập đầu trước tên nam nhân.
Đầu bà bạc trắng bối cao, y phục màu nâu cũ kĩ, nhiều chỗ được chấp vá lại với nhau, chân đi giày, mà mũi giày còn bị chuộc cắn thủng một lỗ lớn, để lộ ra hết các móng chân màu vàng đục dài ngoằn. Cả người bà còn bốc lên một mùi hôi như lâu ngày chưa tắm vậy.
Nhìn bộ dáng bà, cộng thêm mùi trên người bà khiến tên nam nhân nhăn mặt chán ghét. Hắn không nói hai lời, vung chân thẳng cẳng đá bà ra đường.
- Cút đi, hôm nay bản thiếu tâm trạng tốt dù bị chó làm bẩn y phục cũng không chấp nhặt với một bà già.
Hắn nói, tay còn bóp mũi như sợ ngửi phải mùi hôi thối từ bà lão.
Xung quanh người đi đường đông đúc, có người này người kia, cũng có người có lòng tốt, thấy cảnh này thế nhưng cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Thế lớn hơn người, tên nam nhân đó có máu mặt không thể dây vào, muốn làm người tốt cũng không nên lúc này ra mặt tìm ngược.
Chợt.
Từ trong đám đông lao ra một bé gái, chừng 5 - 8 tuổi gì đó. Bé vội chạy đến bên cạnh bà lão, hai tay đưa ra đỡ lấy bà đang té nằm ngã ngửa từ dưới đất dậy.
- Bà ơi, bà có làm sao không?
Bé gái lương thiện lên tiếng hỏi, giọng nó mang theo lo lắng, khiến những người vây xem xung quanh khó hiểu.
Trông số những người vây xem, chỉ có một số ít là người mới, đại đa số là những người đi lại Tam Hoa thường xuyên, bọn họ rõ biết bà lão lọm khọm dưới đất kia là ai.
Một bà già mất hết con cháu, lang than đầu đường xó chợ, lụm nhặt thức ăn thừa hay tranh thức ăn với chó để sống lây lất qua ngày.
Ở Tam Hoa ban ngày không ai để ý, ban đêm mấy bọn tai to mặt lớn hay lũ tay đầy máu tươi cũng là đối với lão bà thương xót, không nỡ ra tay, thành ra bà cũng sống được ba tháng trời ở đây rồi.
- Bà ta không phải con cháu đều mất hết sao? Đứa bé này đâu ra vậy, cũng đâu phải con bả quan tâm lo lắng cái gì?
Đám người vây xem xung quanh, còn có khách qua đường ngóng trông nhìn sang thì thào bàn luận.
Tên nam nhân kia dùng tay phủi y phục, trên cao đưa mắt nhìn xuống một già một trẻ trên đất nhổ một bãi nước bọt xong nói:
- Hừ, trước mặt bản thiếu hai ngươi một già một trẻ nằm lăng ra đó là đang ăn vạ đúng không?
- Được lắm, đúng là bản thiếu quá nhân từ, con chó con mèo cũng dám leo lên đầu lên cổ bản thiếu ngồi mà!
Tên nam nhân này hẳng giọng.
Đột nhiên từ phía sau hắn, chen đám đông vây xem mà ra hai thân ảnh to cao, là hai gã đàn ông trung niên.
Hai gả đều có nước da nâu, lưng hùng vai gấu, mày mắt sắc như dao, gương mặt một bộ lạnh lùng liếc nhìn xuống một già một trẻ dưới đất.
- Hừ, dám giữa chốn đông người dàn cảnh ăn vạ thiếu gia nhà ta, ta thấy hai người thật một cậy mình sống quá lâu, một sợ mình sẽ sống lâu a!
Một gã trung niên trong hai vừa bóp khớp các ngón tay, vừa nhìn xuống hai người cười gằn nói.
- Các người muốn làm gì?
Bé gái vừa thấy hai gã trung niên bước ra đã sợ đến hai chân mềm nhũn, thêm cái hai gã này cương liệt như thế, một gã nói năng doạ người như thế, khiến một bé gái như bé không nhịn được sợ hãi.
- Oa!
Đôi môi bé níu chặt, hai mắt bé rưng rưng rồi đột nhiên bé oà lên khóc, khiến những người vốn vô tình đi qua hoặc chọn bỏ đi kinh ngạc chú ý nhìn sang.
- Hừ, khóc khóc cái chó gì, có câm không!
Gã trung niên còn lại bẻ khớp ngón tay bước nhanh lên, một bàn tay thô ráp dơ cao qua đầu, dùng lực muốn vỗ xuống tát lên mặt bé gái.
- Khoan đã, dừng tay.
Bỗng một tiếng kêu dừng từ phía sau gã trung niên ấy truyền ra, khiến động tác muốn đánh người của hắn dừng hẳn lại.
- Thiếu gia?
Hắn nghi hoặc quay lại nhìn tên nam nhân kia, tiếng hô dừng ban nãy là từ hắn phát ra.
Không chỉ có gã trung niên ấy, mà ngay cả mọi người trong đó có bà lão trên đất cũng nghi hoặc nhìn lên tên nam nhân.
- Hắc hắc...!
Tên nam nhân nhìn hai người cười tà.
Song hắn lên tiếng:
- Không có gì, chỉ là ta thấy lão bà đã gần đất xa trời không chịu nổi một tát của hai ngươi, còn có bé gái này... Chập chập, da dẻ mỏng manh càng không chịu nổi các ngươi người lớn tát cái đâu!
- Vậy ý của thiếu gia là...?
Gã trung niên như ngờ ngợ được điều gì từ lời nói của thiếu chủ mình nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
- Tất nhiên là, bà lão này thì thôi đi, nhưng bé gái này, tuy con nhỏ nhưng cũng có nét lắm, sau này lớn lên ắt cũng có chút nhan sắc...
- Hắc hắc... Chi bằng bắt đen bán vào thanh lâu a!
Một người vây xem cười hắc hắc lên tiếng.
Mấy người có người tốt sắc mặt ai nấy cũng khó coi, bọn họ không ngờ mình từ nãy đến giờ đang đứng chung với một tên bại hoại. Bọn họ lập tức lui tránh, né ra xa chút người này.
- Hắc hắc... Ý tưởng của huynh đài không tòi a. Chỉ là bản thiếu thứ gì không có chứ tiền thì không thiếu, bán bé nhóc này đi được bao đồng, chi bằng hắc hắc...
- Chi bằng thế nào, huynh đài nói rõ ta nghe?
Cái người mới ban nãy lên tiếng xen vào, lại lên tiếng hỏi.
- Chi bằng, hắc hắc... Bé còn nhỏ nhưng cũng là nữ nhân, làm sau không cho bé có thể đãi như bao người chứ!
Tên nam tử cười hắc hắc nói ra.
Đến đây toàn trường lạnh ngắt, ai cũng hiểu ra kinh dị nhìn lấy tên thiếu gia này.
- Cầm thú, ơi cầm thú a! Chuyện như này mà...!
- Trời ạ, cao thiên có mắt không nhìn xuống mà cứu rỗi đứa bé đáng thương này với!
Đám người tốt chỉ biết âm thầm câm phẫn cùng thương xót.
Lũ thờ ơ thì khẽ cười thầm, còn hi vọng bản thân được chia cho chén canh.
- Làm sao? Nơi đó ồn ào vậy?
Một đứa bé 8 tuổi dạo bước trên đường, ghé ngang một sạp hàng bán bánh, nghe thấy tiếng ồn phía này liền nghi hoặc lên tiếng hỏi người kế bên.
Nam tử nhìn như thiếu niên đi bên cạnh đứa bé này nghe bé hỏi, liền nhanh chóng chạy đến nơi này nghe ngóng một cái liền rất nhanh chạy về.
- Cái gì!?
Đứa bé trai bề ngoài không quá 8 tuổi, mi thanh mày tú, da trắng mịn màng khoát ngoài bạch y lông thú, nghe nam tử trung niên ghé vào tai thuật lại những gì đã nghe ngóng, kinh ngạc đến nỗi làm rớt luôn cái bánh trong tay xuống đất.
Bịch bịch...
Đứa bé phất ống tay áo, lập tức hướng này đi nhanh đến, thiếu niên ban nãy đi nghe ngóng mặt một bộ đồ màu tím cũng vội vàng theo sát.
Mà lúc này ông chủ sạp bánh trợn to mắt như muốn rớt ra bên ngoài, kêu to về phía đứa bé cùng thiếu niên đã rời đi.
- Chục lượng bạc, ngươi làm rớt bánh của ta, chưa đền đã chạy là sao hả?
Ông chủ tức giận một mặt, nhìn qua mấy tên nam tử đang ngồi uống trà gần đó nháy mắt ra hiệu gì đó.
Lập tức một đám mấy tên đó có đến bảy người đẩy bàn, xách theo ghế đứng lên bước về phía đứa bé trai.
- Gian thương, mở to mắt chó của ngươi.
Thấy được cảnh này, đi theo đứa bé trai còn có một thiếu niên áo tím khác, vẫn còn đứng lại bên sạp hàng. Y từ trong áo lấy ra một khối thiết bài nặng nề đập xuống bàn bánh, chỉ nghe một tiếng vang lớn, cả một cái bàn tủ bằng gỗ lớn nhanh chóng bị thiết bài nện gãy nát sụp xuống đất.
Thiết bài dù có nặng đến đâu, bàn gỗ này vật liệu quý giá cũng không dễ dàng gãy đỗ như vậy, đây là ông chủ sạp hàng bánh cố tình gài khách nhân, để kêu tiền đền hết sạp bánh.
Đăng bởi | DerMax |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |