Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra mặt

Tiểu thuyết gốc · 2274 chữ

Thiếu niên sau khi ném ra thiết bài làm sập sạp hàng của người ta, chân mày cũng không giật một cái, hai tay chấp tại phía sau lưng bỏ đi theo hướng đứa bé trai cùng thiếu niên kia.

- Nương mi, làm rớt bánh không bồi thường, còn phá tiệm của đại ca tao, chúng bây hôm nay chết chắc!

Bảy tên đầu gấu cầm theo ghế gỗ, một tên đi trước nhất thân hình vạm vỡ cao to, chỉ có hơn chứ không kém hai gã trung niên kia, gương mặt một bên có một vết xẹo dài trông vô cùng doạ người.

Hùng hùng hổ hổ bước nhanh đến phía đứa bé trai cùng hai thiếu niên áo tím.

Hắn hiển nhiên chính là đầu lĩnh đám đầu gấu này, muốn tẩn cho ba người một trận trước rồi đòi tiền sau.

Thế nhưng lúc này hắn đột nhiên dừng hẳn lại, mấy tên đi theo sau hắn hùng hổ doạ người cũng kinh ngạc dừng lại, cả đám nghi hoặc đưa mắt nhìn sang hướng ông chủ sạp bánh.

- Đại ca, làm sao a?

Tên đầu lĩnh nghi hoặc không thôi nhìn ông chủ sạp bánh.

Ổng hiện tại đang quỳ bệt hai chân dưới đất, hai tay run run rẩy mà nâng một tấm thiết bài màu đen từ trong đống đổ nát lên đến ngang tầm mắt.

- Mấy người đó... Tuyệt không thể chọc!

Ổng chỉ nói được một câu như vậy, rồi té ngửa ra sau, thế nhưng hai tay không dám làm rơi tấm thiết bài.

- Làm sao?

Tên đầu lĩnh kéo theo mấy tên còn lại bước nhanh đến sạp hàng của ổng, nhìn vào bộ mặt sợ hãi đầy vẻ chấn kinh của ổng.

Lúc đầu bọn hắn còn thoáng cười nhạo ổng tâm lý yếu, thế nhưng khi ánh mắt bọn hắn dính lên tấm thiết bài, ghế trong tay chúng rơi hết xuống đất.

Cả bọn toàn thân run rẩy, lấp bấp nói không ra lời, so với lão còn đáng cười nhạo hơn.

Chỉ có tên đầu lĩnh là tâm lý còn vững được chút, nuốt xuống cuốn họng một ngụm đờm, run run giọng khe khẽ lên tiếng: - Trác... Là lệnh bài Phủ Thành Chủ!

Trên tấm thiết bài màu đen, một chữ “Trác” màu tím được khắc nổi có lực, phát nhẹ ra quang mang lạnh lẽo khiến tâm một đám cũng vì vậy lạnh theo xuống.

- Hắc... Huynh đài thật cầm thú a!

Người ban nãy lên tiếng chen ngang, là một tên nam tử mặt áo xanh, khoảng chừng 13 - 14 tuổi, da trắng tóc đen, đai vàng phục gấm nhìn qua cũng là con nhà gia thế, cười hắc hắc nhìn tên nam tử nói.

- Ta cũng đâu có làm.

Tên nam tử nhoè miệng cười nói thế.

Hai gã trung niên, một gã khẽ cười lên tiếng: - Nhưng ta lại rất cầm thú a... Hắc hắc...!

Hắn bước lên một bước, một tay túm đầu bé gái đang khóc trên đất nhấc bé lên ngang vai.

Oa!

Bé gái sợ hãi khóc càng thêm lớn.

Đám đông xung quanh có kẻ không nhìn được liền dứt khoát vứt áo rời đi khỏi nơi thị phi này.

Nhưng cũng có kẻ nhoè miệng cười hắc hắc, hay âm thầm cười lạnh, hai mắt mở to muốn nhìn cho rõ.

Lúc này gã trung niên tay phải túm tóc treo bé gái lơ lửng, mặt hướng về đám đông, còn tay trái thì nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng của mình.

Bà lão dưới đất kinh hãi, giờ bà mới nhận ra đám được coi là có tri thức con ông cháu cha này muốn làm gì.

- Cầm thú!

- Mau dừng lại!?

Bà lão hét toáng lên, đồng thời lao nhanh tới muốn cứu lấy bé gái. Thế nhưng bà lại bị gã trung niên còn lại một chân sút bay ra xa mấy chục thước, miệng tràn máu tươi, không rõ sống chết nằm gục một xó.

- Hắc hắc...

Oa! Oa!

Bé gái lúc này vẫn chưa nhận ra vấn đề, nó vẫn khóc lớn, hai mắt đỏ hoen, chỉ nghĩ gã trung niên muốn hại mình, nhưng không biết là hại cái gì mà thôi, nó chỉ đang cố vùng vẫy muốn chạy đi không suy nghĩ được nhiều.

- Bé con, hôm nay lão tử sẽ dạy ngươi cách làm nữ nhân hắc hắc...

Gã trung niên hắc hắc cười nói.

Đám đông vây xem chật nức cùng cười hắc hắc, những tiếng cười đang dần mất đi nhân tính.

Bé gái dần không khóc nữa, hai mắt nó mở to, bị những tiếng cười của mọi người nơi đây doạ đến sợ khóc không ra nước mắt.

Roạt.

Thắt lưng của gã trung niên rơi xuống đất, cái quần của hắn theo đó cũng rớt xuống đầu gối.

Khoé môi hắn cong lên, tay trái đưa ra túm lấy quần bé gái.

Mọi người mở to mắt, đương trường im bặt có thể nghe được tiếng mồ hôi rơi xuống đất.

Đứa bé trai chen chúc đám đông vây xem tiến vào trung tâm nhất, vừa hay thấy cảnh này gương mặt trắng hồng bất giác đỏ lên, hai mắt không dám nhìn thẳng.

Siêu.

Bỗng nhiên lúc này, một tiếng khí cơ xé gió từ trong đám đông lao ra, mọi người khẽ giật mình kinh ngạc.

Xẹt một tiếng.

Gã trung niên đột nhiên quăng bé gái trong tay đi, hai mắt trợn trừng, kinh róng giận điên cuồng.

- A a a a a a a a...

Hoa máu bắn cao, lênh láng chảy ra đất.

Tuệ căn của người này thô dài đương trường rơi xuống nằm trên một vũng máu.

Gã trung niên đau đớn, hai tay che lại hạ bộ đầy máu tươi của mình, kêu gào thảm thương.

Một cánh tay đưa ra, kịp thời bắt lấy bé gái bị gã trung niên ném bay, đây là một thiếu niên tâm 13 - 14 tuổi, dung mạo bình thường một thân áo tím.

Chuyện gì vừa mới xảy ra, đương trường kinh ngạc giờ khắc này mới giật mình nhìn thấy hết, tất cả đều nuốt ngược đờm vào trong cuốn họng.

Cảm thấy tiếc nuối cùng thương xót cho gã trung niên.

Hắn bị phế rồi, gà không cựa, ngựa không vó, voi không ngà, hắn đây đã là thái giám!

- Á! Khốn kiếp, con bà nó, nương nhà nó là kẻ nào a!

Gã trung niên bị thiến quỳ bệt trên vũng máu gào rú lên như mộtacon dã thú.

A.

Đám đông sau một thoáng sững người, lập tức sôi trào.

- Hắn...

- Là ai làm vậy, ra tay thật tàn nhẫn...!

- Dã man quá!

Tên nam nhân cùng gã trung niên còn lại chấn kinh nét mặt, không hẹn cùng nhau lùi về sau mấy bước, ánh mắt cảnh giác quét khắp xung quanh.

- Là ai, dám động đến Trương gia ta, mau ra đây đừng có như rùa rút cổ vậy!?

Tên nam nhân không nhịn được, chảy mồ hôi lạnh lên tiếng.

Cạch cạch...

Tiếng bước chân.

Đám đông không hẹn cùng im lặng, tiếng bước chân lớn dần, từ trong đám đông một thiếu niên áo tím bước ra.

- Là ngươi!

Tên nam nhân kinh ngạc lớn tiếng quát.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh, một thiếu niên áo tím khác lại bước ra từ một bên khác, trên tay y còn bế theo một bé gái.

Chính là bé gái ban nãy xém chút bị gã trung niên kia dở trò đồi bại.

Khi nhìn thấy bé, hai gã trung niên, tên nam nhân còn có đám đông nhất thời liền tỏ, chính chủ đã xuất hiện rồi.

- Chính bọn họ là người đã ra tay thiến tên kia sao?

Có người không nhịn được nghi hoặc lên tiếng.

Rập rập...

Đám đông vây xem không nhịn được sợ hãi, người có thể không nể nang gì ra tay ở Tam Hoa, không phải cái loại gì tốt lành cả, không là con cháu thế gia cũng phải có máu mặt hẳn hoi, không ai muốn dây vào cả.

Liền quyết đoán một đám đông lui nhanh về sau sáu bước chân, cách xa hai thiếu niên áo tím, đương trường cũng mở rộng ra trung tâm.

- Đây!?

- Kia là...?

Đám đông vây xem chợt kinh ngạc, ngay cả tên nam nhân cùng hai gã trung niên cũng lộ ra thần sắc kinh dị.

Đám đông đồng loạt lui nhanh sáu bước, chừa ra một khoảng trống lớn, lại để lộ ra một đứa bé trai tầm 8 tuổi. Môi hồng răng trắng, bạch y khoác ngoài da lông thú, hai mắt như thu thủy, gương mặt thánh thót xinh đẹp.

- Đứa bé gái này... Là con ai vậy?

Có người không nhịn được nghi hoặc ồ lên lên tiếng.

Lập tức bé trai mày tú nhíu chặt, một bộ mặt khó chịu, xiết chặt hai quả đấm nhỏ.

- Hừ, các ngươi vừa gọi ta là gì?

Bé không nhịn được quát to lên.

Bỗng mọi người rơi vào im lặng ngắn ngủi, rồi ầm ầm ĩ lên.

- Định mệnh, cái quái gì vậy... Đây không phải bé gái ư? Sao giọng lại nghe như bé trai vậy??

Bé trai sắc mặt trầm xuống, hai hàm răng nghiến chặt, một bộ dáng nộ khí không tan khiến một số người kinh ngạc nhìn đến bỗng cười hắc hắc.

- Làm sao? Ngươi nhìn lại đi đó là một thằng nhóc, có yết hầu kìa thấy không.

Có một số người giỏi quan sát trong đám đông chỉ chỏ nói.

- Ừ, thấy rồi là một đại mỹ nhân còn bé.

- H Ha ha ha...!

Đám đông cười phá lên, nhất thời quên luôn biến căng sự tình ban nãy.

- Đây là com cái nhà ai, nam không ra nam nữ không ra nữ thế này!?

Một đám người xì xầm lớn nhỏ đều đủ.

Bé trai nghe vào những lời nói ấy, liền không nhịn được nữa quát to lên: - Im lặng hết cho ta.

Đương trường đột nhiên im bặt, rồi lại rất nhanh sôi trào: - Ôi chao đứa bé này thật dễ thương, tức giận cũng đáng yêu như thế!

- Tiểu mỹ nhân đừng có khóc đó, moa!

Có người trêu trọc.

- Nương nhà các người có im hết không!?

Bé trai quát lớn lần nữa, thế nhưng lần này còn thảm hơn lần trước, đương trường không một ai để ý.

- Im lặng!

Bỗng một tiếng quát to, khiến đám đông toàn trường im bặt lại ngay lập tức.

Tiếng quát đó là của thiếu niên áo tím đầu tiên ban nãy bước ra từ đám người.

Bấy giờ tâm thần cả đám người mới được kéo về, nhất thời nhận ra bản thân vừa mới hơi quá, đứa bé ấy môi hồng răng trắng, da mịn như tuyết, bạch y như sương nếu không phải con nhà thế gia thì là đương kim thái tử rồi, bọn họ vậy mà cũng dám chê cười ư?

Mà lúc này, cả đám người mới nhớ đến sự việc ban nãy của gã trung niên kia, liền hít ngược vào một ngụm khí lạnh, hai mắt mở to ở xa hóng hớt nhìn cho rõ cảnh tượng sắp diễn ra này.

- Hai người các ngươi là ai, không biết Trương gia ư, bản thiếu chính là Trương Tam, tam thiếu gia nhà họ Trương.

Tên nam nhân quát to.

Đám đông vây xem kinh ngạc, hai mắt mở to.

- Là Trương gia ở phía đông Minh Vương Thành ta, lão gia chủ là người đứng đầu Hình Bộ Ti của cả thành a!

- Không ngờ hắn thế lớn như vậy!

Đám đông bàn tán xôn xao.

- Thảo nào cậy thế hiếp người như vậy.

Chỉ là lời này bọn họ chỉ có thể nói ở trong lòng, không dám hó hé sợ đắt tội thế gia.

- Hừ! Biết sợ rồi ư?

Trương Tam thấy hai tên thiếu niên áo tím không nói, khoé miệng lộ ra tia cười đắt ý.

Hắn nói:

- Hai ngươi kẻ nào chém tuệ căn của người hầu ta, lập tức bước ra tự chém xuống của mình đi!

Thế nhưng lời này của hắn giống như gió thổi mây trôi, căn bản là hai thiếu niên áo tím một mặt không nghe thấy, không có phản ứng.

- Làm sao? Hừ, các ngươi thấy ta quá tuyệt tình ư!

Trương Tam cười lạnh nói.

- Thế thì không cần từ chém, ngươi, hai người các ngươi thao con bé đó, ta sẽ bỏ qua chuyện này!

Trương Tam lại nói.

Toàn trường im lặng như tờ, bỗng nhiên sôi trào.

- Cầm thú! Cầm thú quá!?

Bấy giờ đám đông đã không nhịn được nữa, suy nghĩ trong lòng đều nói hết ra miệng.

- Cầm thú đến mức này, trên đời có thể có loại người này sao?

Hai thiếu niên áo tím bị người chỉ thẳng mặt bảo đi làm thứ chuyện cầm thú đó, thần sắc phong đạm vân khinh của hai người đã không thể tiếp tục duy trì.

Hai thiếu niên chân mày nhíu chặt, hừ lạnh một tiếng bước ra một bước, thế nhưng còn chưa bước ra đã ngay lập tức dừng lại.

Bởi một tiếng quát phẫn nộ quen thuộc từ phía sau hai người bỗng truyền ra, khiến cả hai không hẹn cùng nhìn lại.

Trương Tam cùng hai gã trung niên đang cười lạnh lẽo, cũng cùng đám đông đưa mắt nhìn qua.

Bạn đang đọc Chân Ma Tiên Thai sáng tác bởi DerMax
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DerMax
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.