Giết là cầm thú
Bấy giờ mọi người mới để ý đến, cái đứa bé trai nhìn như nữ nhi kia đứng phía sau, ở giữa hai thiếu niên áo tím.
Sắc mặt nó âm trầm, khoé mắt nheo lại hai tay xiết chặt quả đấm nhỏ.
- Một Đám Không Bằng Cầm Thú!
Là tiếng quát của nó truyền ra.
- Hừ, nhóc con hỉ mũi chưa sạch, tưởng mình ngon lắm sao!?
Bị người chửi còn không bằng cả cầm thú, hai gã trung niên giận sôi máu. Nhất là tên giữa thanh thiên bạch nhật cởi quần định làm chuyện đồi bại với một bé gái, bị chém rơi tuệ căn càng là sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
- Nhóc con, ở đây không có chuyện của mày, mau cút!
Có người ghét bỏ quát to, thế nhưng ngại khi nghĩ đến đứa bé này rất có thể gia thế rất lớn, thế nên không dám ra mặt, mà chỉ giấu đầu lòi đuôi thế kia.
- Hừ, hai người các ngươi một thao bé gái đó, một thao luôn thằng nhóc này, biết đâu còn có thể giúp nó định hướng được giới tính của mình!
Từ trong đám đông vây xem, nam tử áo xanh ban nãy bước ra, tay phe phẩy một chiếc quạt làm bằng khổng tước màu xanh cười lạnh nói.
- Ý hay, ta cũng nghĩ như vậy.
Trương Tam không cần hỏi danh tính người này, biết đứa bé ấy rất có thể là com nhà thế gia nhưng vẫn dám nhảy ra kiếm chuyện, chính là bản thân cũng có chỗ dựa.
- A, ta nhận ra hắn...!
Nhất thời có người trong đám đông kinh ngạc hô lên, khiến mọi người chú ý.
Người này chỉ tay về phía nam tử áo xanh chừng 13 - 14 tuổi trước mặt mà kinh ngạc nói: - Chẳng phải là con trai của Thành Nha - Tư Mã thiếu gia sao?
Lời vừa dứt, cả đám người tròn xoe con ngươi kinh ngạc nhìn lấy nam tử áo xanh.
Tư Mã thiếu gia, con trai của Thành Nha.
Thành Nha là một chức quan trong Minh Vương thành, thế nhưng cũng như Hình Bộ Ti, chức quan này không do Thành Chủ ban cho, mà là do Quốc Chủ ban xuống.
Gia chủ Tư Mã gia - Tư Mã Thanh, là Thành Nha do Quốc Chủ khâm khử, chức quan thuộc hàng cao nhất trong thành đồng phẩm với chức cao nhất của Hình Bộ Ti - Hình Bộ Thượng Thư nhà Trương gia nắm giữ.
- Hoá ra là Tư Mã thiếu công tử, nghe danh đã lâu!
Trương Tam nghe thấy danh thế nam tử Tư Mã này liền ôm quyền chào hỏi, dù cha họ đồng quan phẩm, nhưng cũng không thể khinh thường, mà đáng kết giao hơn.
Phất phất tay áo, Tư Mã thiếu gia cười nói: - Mấy lời cửa miệng thì bỏ sang bên đi, Trương công tử nên giải quyết tốt đống lộn xộn trước mắt này thì hay hơn. Nếu không để tin tức truyền ra, sợ rằng ảnh hưởng đến thanh danh của Đại Thượng Thư Hình Bộ Ti đấy.
Trương Tam gật gật đầu, hai mắt ánh lên tia ngoan độc nhìn thẳng vào ba người trước mắt.
- Hừ, Hình Bộ Đại Thượng Thư hắn có thanh danh để ảnh hưởng ư?
Thiếu niên áo tím trong tay ôm bé gái hừ lạnh không để ý lên tiếng.
Đám đông vây xem quái dị nhìn lấy hắn.
Làm sao mà hắn có thể chấn tỉnh như vậy, con trai Hình Bộ Thượng Thư còn có con trai của Thành Nha ở đây, là người khác đã sợ đến dập đầu nhận lỗi, say gì vâng nấy rồi!
Trương Tam cười lạnh không thôi: - Hay cho một tên dân đen, những lời đại nghịch bất kính như vậy mà cũng dám nói ra, hôm nay để ta chà đạp lên nhân cách của ngươi xem ngươi còn có thể ra vẻ như vậy được nữa không!?
Lời nói của hắn lạnh lùng đầy sát ý, cũng là thẳng thừ nói ra tâm địa tàn nhẫn của bản thân không chút che giấu, giả nhân giả nghĩa gì cả, khiến mọi người nội tâm sinh ra sợ hãi.
- Một đám con cháu thế gia, ai cũng như ai cả cậy thế hiếp người như này, xem những người khác là súc sinh mặc mình lăng mạ chà đạp hay sao?
- Không cần nhiều lời, để Tư mỗ giúp Trương công tử một tay.
Bỗng nhiên Tư Mã thiếu gia lên tiếng.
Từ phía sau hắn bước ra hai tên to cao, cũng mặc áo xanh dáng bước bức nhân khiến người khác cảm thấy kinh sợ.
Có người không nhịn được run giọng nói khẽ: - Là... Là võ giả a!
- Võ giả, võ sư ư?
Mọi người kinh lui ra xa.
Đám đông cũng có hiểu biết, thấy hai tên nam nhân to cao, mỗi bước bước ra đều có từng luồng khí màu trắng vô hình lưu chuyển khắp cơ bắp, liền nhận ra bọn họ là “võ sư.”
“Võ sư” cái danh xưng này chỉ những người luyện võ, trong giới tu hành bọn họ tuy không so được với tiên sư của đạo gia, hay võ tăng của phật gia, nhưng cũng là một trong những con người dùng cơ bắp để nói chuyện nhiều hơn dùng miệng.
Võ sư tiểu thành có thể đánh nát một cự thạch to mấy chục trượng, võ sư đại thành càng là kinh thế, nhìn khắp phàm gian không có mấy người, có thể thổi một cái bạc núi, một ngón tay chọc thủng trời cao, hầu như không gì không thể làm.
Thế nhưng hiển nhiên, hai tên võ sư trước mắt mọi người đây cũng chỉ là tai mơ, ngay cả tiểu thành còn chưa có đạt được đâu, nhưng mà tuyệt nhiên cũng chẳng có ai dám xem thường cả.
Võ sư chỉ cần là võ sư cảnh giới nào đều có thể một đập chết tươi phàm nhân như bọn họ.
- Hừ, tự chúng ta cũng sẽ giải quyết xong tất cả, còn không cần các người nhúng tay vào!
Gã trung niên bị chém mất tuệ căn kéo quần chậm rãi đứng lên, sau khi buộc lại thắt lưng liền ép về trước, chỗ của ba người.
Bị người chém rơi tuệ căn, gã muốn tự mình lấy lại danh dự.
- Lại là võ sư, hắn cũng là võ sư ư?
Mọi người kinh ngạc, cái gã trung niên bị chém mất tuệ căn ấy, thế mà cũng là một võ sư, chỉ thấy cơ bắp của hắn phồng lên, trông càng cường thế khiến mọi người kinh sợ.
Còn là, gã trung niên còn lại cũng là một võ sư, khiến đám đông chỉ biết nghẹn họng nhìn trăn trối.
Bốn võ sư cùng lúc xuất hiện đến bốn võ sư, muốn ra tay với ba thiếu niên, nói chính xác là trong ba thiếu niên này có một chỉ có thể gọi là một đứa bé trai.
Nhưng thật ra mà nói, đối diện bố võ sư ép tới, ba người hai thiếu niên áo tím, đứa bé trai áo trắng, còn có một đứa bé gái đang đờ đẫn trong lòng một thiếu niên nữa là tròn bốn.
Thế nhưng không ai đi đen hai bên so ngang nhau cả, bởi mù cũng thấy đây là bốn võ sư cùng với bốn kẻ phàm phu tục tử, làm sao có thể đặt cùng đẳng cấp đây.
- Cảnh tiếp theo sẽ không đẫm máu chứ! Ta thật không dám xem thêm nữa rồi!
Có người lên tiếng.
Bốn võ sư muốn xuống tay với bốn phàm nhân, không nghĩ thì cũng biết cảnh tượng sẽ như thế nào. Ắt hẳn sẽ đổ máu, thậm chí có thể dẫn đến chết người.
Giờ khắc này đám đông vây xem chỉ biết nín thở im lặng nhìn, không dám hó hé, có kẻ chọn rời đi có kẻ hơi chút tiến lên muốn nhìn cho rõ.
Nhân gian là vậy, kẻ lớn hiếp kẻ yếu, nhìn từ một góc độ khác đây cũng không phải bốn võ sư xuống tay với phàm nhân, mà là quyền thế bức nhân.
- Tự cầu phúc đi!
Đứa bé trai áo trắng, từ nãy đến giờ mặt trầm như nước, đã không nhịn được nữa, nó sớm đã đến bên cạnh thiếu niên áo tím đang ôm bé gái kia.
Nhìn thấy gương mặt đờ đẫn mang theo vẻ sợ hãi của bé, cộng thêm đưa mắt không thấy bà lão đâu khiến bé trai càng thêm phẫn nộ.
- Tự cầu phúc đi, lời này phải để ông đây nói với bọn mày! Một lũ oắt con chưa trải sự đời, dám khiêu khích uy nghiêm của Trương gia, chỉ có một kết cục.
Gã trung niên bị chém rơi tuệ căn oán độc lạnh giọng nói.
Đứa bé trai tay xoa đầu đứa bé gái nói: - Tiểu muội muội đáng thương, có ta ở đây sẽ lấy lại công đạo cho muội từ lũ cầm thú này!
- Hừ, muốn chết!
Ở gần nhất nghe được, bị một đứa bé hai lần gọi mình là cầm thú, còn là nhiều lần không xem võ sư như gã ra cái đếch gì, khiến một kẻ trong lòng vốn có lửa giận vô duyên vô cớ bị người chém rơi tuệ căn còn chưa rõ như gã giận sôi máu.
Xanh mặt ra, không thể nào nhịn nổi nữa, gã chân đạp đất bằng, lao người nhanh tới, bàn tay lật thành chưởng vồ đến đứa bé trai trước nhất.
- Muốn chết là ngươi!
Thiếu niên áo tím trong tay không có bé gái, lúc này cũng đứng cùng chỗ với ba người còn lại, thấy gã trung niên rất nhanh xông tới liền lạnh giọng quát lên.
Ngay sau xiết chặt nắm đấm vung quyền đánh thẳng về trước.
Hai mắt gã trung niên cùng mọi người đều mở to đầy vẻ kinh ngạc, nhất là Trương Tam, Tư Mã thiếu gia còn có tùy tùng “ba võ sư còn lại” tuy sớm có ngộ nhận, nhưng khi được chứng thực trước mắt, vẫn cảm thấy khó tin vô cùng.
Ầm!
Chưởng ấn của người này vừa đến cách thiên linh cái đứa bé trai một khoảng thì dừng hẳn lại, khí cơ từ trong chưởng ấn thoát ra thổi tới làm cho mái tóc của đứa bé trai tung bay.
Mọi người chấn kinh tròn xoe hai mắt mà nhìn, tiếng vang kia là do một quyền của thiếu niên áo tím, ra sau mà tới trước đã đánh bay đầu gã trung niên.
Phốc!
Máu tươi bắn cao năm bước.
Bịch.
Cơ thể không đầu giữ nguyên tư thế vung chưởng về trước của gã trung niên, nương theo một làn gió nhẹ thoáng qua liền đổ ngã.
- Đây!
Ba tên võ sư còn lại chậm rãi bước tới, bị một màn này doạ cho vội thoái lui về sau.
- A, hắn cũng là võ sư ư!?
Mọi người vây xung quanh giờ này mới như bừng tỉnh từ trong mộng, tiếp thu hiện thực chấn động này.
- Không phải võ sư ở Tam Hoa chỉ hoạt động về đêm thôi sao, sao giờ lại?
- Còn quản họ có hoạt động vào đêm không làm gì, có án mạng rồi!?
Mọi người chấn kinh, càng lui ra xa.
- Giết... Giết người rồi!
Một đám người hô to, như la làng khiến khắp con phố vốn vờ như không thấy cũng phải chú ý, thậm chí có rất nhiều người nhanh chóng chạy đến xem.
- Ban ngày trong Tam Hoa không được giết người, đây quy định của Thành Chủ đặt ra, các ngươi dám!
Tư Mã thiếu gia vẫn chấn định hơn so với tất cả mọi người, lạnh giọng lên tiếng.
- Hừ, ta không giết người, ta giết là cầm thú!
Thiếu niên áo tím chậm rãi thâu quyền, phong đạm vân khinh lên tiếng.
Mọi người có mặt đương trường, ai nấy cũng đều cả kinh, võ sư áo tím này lời ít mà ý nhiều, đây là nói ra hết nỗi lòng của mọi người đi. Hắn không sợ cường thế ép người, ngược lại lại dùng cường thế tát mặt người.
Đương thời mấy anh tài dám như vậy, khiêu khích con cái thế gia chứ?
Mọi người lại lui xa, sợ tai bay vạ gió, đương trường phía trước có đến bốn võ sư, nếu mà xảy ra đối chiến chắc chắn sẽ rất khốc liệt, mọi người tuyệt không muốn dây vào a.
Sắc mặt Tư Mã thiếu gia rất là khó coi, mở miệng ra lại bị người dùng lời chặn họng, điều này chẳng khác nào giống như bị người tát thẳng vào mặt một cái bạt tay thật đau vậy.
Sao mà chịu nổi chớ.
Tư Ma thiếu gia hừ lạnh một tiếng, điềm nhiên phe phẩy khổng tước thiết phiến trong tay nói: - Mặc cho hắn có là cầm thú hay không, hiện tại ngã xuống chết, chính là một mạng người.
- Theo luật Hình Bộ Ti, giết người, đền mạng!
Nói đến câu cuối, giọng hắn âm trầm hẳn, nhấn nhá từng chữ rõ ràng.
Đăng bởi | DerMax |
Thời gian |