Tiền trảm hậu tấu
Đám đông vây xem ở xa nghe thế cũng chỉ biết gật đầu, không hổ là con Thành Nha, lý căn sắc bén.
Thế nhưng cũng có một số người không đồng tình, rất muốn đứng ra phản bác: - Uổng cho là con Thành Nha, cái gì gọi là thiện ác bất phân, đổi trắng thay đen, chính là nói Tư Mã thiếu gia ngươi lúc này đó!
Thế nhưng chung quy lại cũng không có ai dám đứng ra, chỉ im lặng mà âm thầm quan sát tất cả.
Bản thân đang chiếm lý, Tư Mã thiếu gia trong lòng rất là đắt ý: - Cái này gọi là hồi mã thương ha ha...!
- Hừ!
Bỗng một tiếng hừ lạnh phát ra, khiến đương trường nhiều người chú ý, trong đó có Tư Mã thiếu gia.
Căn cứ âm thanh phát ra mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên một thiếu niên áo tím, tay ôm đứa bé gái, đang đứng bên cạnh một đứa bé trai như bé gái.
Thiếu niên ấy chính là thiếu niên áo tím còn lại, từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì hay có động tác nào, thế nhưng ai ở đây mà không tự có ngộ nhận “người này ắt không đơn giản, thân phận cũng có thể là một võ sư, cùng võ sư áo tím kia có thể có quan hệ.”
Bây giờ hắn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đã dẫn động sự chú ý của rất nhiều người, ai cũng nghĩ hơn nữa hắn sẽ lộ ra phong mang gì đó.
Thiếu niên không nói, ánh mắt như điện nhìn thẳng Tư Mã thiếu gia khiến hắn cảm thấy lạnh sóng lưng, trong lòng sinh ra cảm giác không tốt.
Chợt.
Hai mắt hắn loé lên dị mang, nghiêng đầu liếc nhìn sang một hướng khác, trực tiếp doạ kinh đám đông ở chỗ đó, khiến một đám người nhao nhao tránh lui, dạt đi.
- A!
Một người sơ ý vấp ngã, kêu lên.
- Đây là!?
Người này sao đó giọng nói cả kinh liền vang lên khiến mọi người không thể không chú ý.
- Lại gì nữa a!?
- ...
- Đây... !?
Cả đám người nơi đó, còn có mọi người xung quanh, bao gồm cả Tư Mã thiếu gia còn có ba tên võ sư cùng Trương Tam đều quay sang hướng ánh mắt thiếu niên áo tím kia nhìn.
Lập tức sắc mặt của tất cả mọi người đều phát sinh dị biến: - Kia, bà lão đó...!
Mọi người bấy giờ mới chợt giật mình, kinh ngạc đến run người. Bà lão ấy ban nãy bị gã trung niên còn đang sống sờ sờ kia đá phát, hiện đang bất động, miệng tràn máu tươi, sau đầu cũng có máu tươi chảy ròng ròng, sinh cơ không còn một chút nằm trong một góc không ai chú ý.
Cơ thể bà bốc lên mùi hôi thối, đấy cũng chỉ là mùi cơ thể bà do lâu ngày không tắm tạo nên, chứ cũng chẳng phải mùi của xác chết gì cả.
- Bà lão, chết rồi sao?
Mọi người nghi hoặc không thôi, cả kinh trong lòng bàn tán xôn xao.
Đột nhiên lúc này, thiếu niên áo tím ban nãy đập bay đầu võ sư trung niên kia cười lạnh lên tiếng, khiến mọi người chú ý:
- Người này đã chết, là do ngươi giết!
Hắn tay phải ngón trỏ chỉ thẳng mặt gã trung niên võ sư Trương gia còn lại nói, nhất thời khiến gã mặt đen như đáy nồi, bản thân đã đá chết người rồi mà giờ mới hay.
- Cái này...
Gã trung niên muốn lên tiếng nói bơ quơ gì đó, thế nhưng thiếu niên áo tím giành nói trước.
- Hình Bộ Ti, theo luật, giết người thì đền mạng!
Hắn nói, vừa dứt câu thì bước lên một bước:
- Ta hôm nay thay Thành Chủ thi luật, tiền trảm hậu tấu.
Lời nói lạnh lùng, thiếu niên tay trái chấp sau lưng, tay phải hai ngón khép chặt, cổ tay xoay chuyển, bàn tay múa mai như đang cầm dao rạch vô số đường vào hư không trước mặt.
Thế nhưng hắn cũng không phải rạch chơi.
Mọi người biến sắc, kinh ngạc nhìn lấy một màn.
- Hoá ra, đây là thứ đã chém bay tuệ căn của tên kia a!
Có người không nhịn được lên tiếng nói.
Ba tên võ sư phe Trương Tam và Tư Mã thiếu gia vẻ ngoài chấn định, nhưng nội tâm đã thầm dậy sóng: - Quả nhiên, là thủ đoạn của võ sư hậu thiên nhị trọng - luyện khí cảnh a!?
Ban nãy khi gã trung niên vừa bị chém rơi tuệ căn, bọn họ đây là võ sư liền nhìn ra ngay thứ đã chém rơi tuệ căn của hắn, là một cỗ phi nhận công kích bằng khí cơ.
Phanh phanh phanh...!
Thiếu niên ngón tay liên tục chém vào hư không trước mặt, nơi đó không ngừng có những phi nhận màu tím bắn nhanh ra, xé gió phanh phanh lao đến gã trung niên võ sư của Trương gia.
- Hừ!
Võ sư trung niên của Trương gia hừ lạnh, hai tay đưa ra lên thi triển khí cơ bao bọc lại cơ thể.
Phi nhận vô số lao nhanh đến, cái nào cái nấy trông cũng sắc bén vô cùng, chúng đều do khí cơ của thiếu niên áo tím tạo thành, mạnh mẽ bổ vào da thịt được bọc qua khí cơ của võ sư trung niên.
Phanh phanh...
Khiếp.
Võ sư trung niên kinh sợ, hắn biết thiếu niên trước mắt đã là Nhị Trọng - Luyện Khí Cảnh, mới có thể hoá khí cơ trong cơ thể thành phi nhận đánh chém như vậy.
Thế nhưng mà, nếu là võ sư Luyện Khí Cảnh thông thường, làm sao có thể liên tục chém ra phi nhận, còn là trong thời gian dài chính xác hiện tại đã qua ba hơi thở, mà phi nhận đã như mưa sao băng đầy trời lao đến hắn rồi.
Ba hơi thở, nghĩ là ngắn thế nhưng với người thường cũng đủ thắp xong cây nhan rồi.
- Chết tiệt, khí cơ của hắn dùng hoài không hết sao? cứ tiếp tục bị động phòng thủ như này, không sớm thì muộn bản thân cũng sẽ mất mạng như chơi.
Xẹt xẹt...!
Bấy giờ đã qua năm cái hô hấp, phi nhận đã cắt được ra khí cơ hộ thể của gã, khiến gã vừa kinh vừa sợ.
Hai tay gã bắt chéo chắn trước mặt, khí cơ lưu chuyển trong ngoài bị phi nhận chém lìa, để lại trên đôi tay hắn vô số những vết thương dài sắt bén, có máu tươi không ngừng từ nơi miệng vết thương trào ra.
- Đây!
Hai võ sư còn lại là người của Tư Mã thiếu gia, thấy một màn cũng chỉ biết nghẹn họng nhìn trăn trối mà thôi. Chứ cũng không dám lao lên thiếu suy nghĩ, hơn hết là hiện tại thiếu niên kia vẫn chưa chỉa mũi mâu về phía họ, mà chỉ khăng khăng đối đầu với người của Trương gia.
Còn có Tư Mã thiếu gia của họ vẫn chưa ra lệnh, họ không cần thiết làm điều vô bổ.
- Đã qua năm hơi thở, khí cơ của người này ngưng mà không tán, liên miên mà không suy thật sự chỉ là Nhị Trọng Hậu Thiên thôi ư?
Trong đám đông vây xem cũng có võ sư ẩn mình, bọn họ lộ ra vẻ nghi hoặc. Thật không riêng gì họ, mà ngay cả những người không biết cái đinh gì cũng thấy có gì đó không đúng lắm ở đây.
Đã qua bảy hơi thở. Phi nhận vẫn không ngừng lao ra, lúc này cánh tay của võ sư trung niên đã bị chém đến máu tươi chảy ròng ròng.
Ầm!
Bỗng nhiên võ sư trung niên gầm lên, hai tay đan chéo phát lực, khí cơ từ bên trong cơ thể dao động mãnh liệt, quét qua đương trường một làn gió nhẹ, thế nhưng trước đó đã chấn nát vô số phi nhận của thiếu niên áo tím.
Gã thở dốc lấy hơi, song lập tức như con dã thú vồ giết về phía thiếu niên.
- Tiểu tử, ta liều mạng với ngươi!
Thiếu niên chợt dừng tay, tay trái chấp ở phía sau lưng lấy ra xoa bóp cổ tay phải của mình, ánh mắt nhìn xuống bơ quơ nói: - Luyện Tinh mà không tinh, ngươi đã phá giới ở nhất trọng, thật là làm mất thanh danh của võ sư chúng ta mà.
Phành!
- Chết đi!
Gã võ sư trung niên gào lớn như tiếng hổ gầm, gã giậm chân một cái bậc lên khỏi mặt đất hơn một thước, trên không tay phải vung ra như vuốt thú, sắc nhọn chụp xuống thiên linh cái thiếu niên áo tím đang xoa bóp cổ tay.
Mọi người đương trường hít ngược vào một hơi khí lạnh: - Võ sư, ra tay đều độc thế sao?
- Toàn canh tấn công vào yếu điểm ư?
- Hừ, bồi tội đi thôi.
Thiếu niên hừ lạnh nói.
Khi bàn tay như chảo của gã võ sư trung niên còn cách mái tóc hắn một khoảng tám xích, thì hắn đột nhiên động thủ.
Chân phải hắn bước dài về sau, cổ chân hơi khụy xuống, nương theo đó khiến chân trái hắn dũi thẳng ra, trọng tâm cơ thể được hạ thấp xuống.
Tay trái hắn đưa ra trước, lòng bàn tay tạo thành một thế chảo, còn tay phải thì thâu sâu về sau tạo thành hình chữ v, lòng bàn tay lật úp, năm đầu ngón tay dũi thẳng ra.
Một loạt động tác được thực hiện chỉ trong chưa đến một cái nhái mắt.
Khí cơ màu tím lưu động quanh thân ngưng mà không tán, thổi mái tóc đen dài của hắn bay múa trong không trung. Ánh mắt hắn như điện liếc nhìn lên gã trung niên đang lao xuống.
Do trọng tâm của hắn đã hạ thấp, cả người nương theo quán tính ngã về sau, võ sư trung niên thủ chưởng vỗ xuống thiên linh cái hắn vị trí ban nãy, giờ chỉ còn là không khí, gã đã chụp thục.
Tám xích mà thôi, tưởng như sẽ đắt thủ, ấy vậy mà...
Hai mắt gã mở to, đầy vẻ kinh ngạc.
Gã thấy được khoé môi thiếu niên trước mặt nhếch lên để lộ ra ý cười.
Phập!
Đôi con ngươi gã trợn trừng, thấy được mái tóc đen bay múa, thấy được những gương mặt đầy vẻ cả kinh của đám đông vây xem.
Mọi người đều hít ngược vào một hơi khí lạnh, đương trường im lặng có thể nghe được nhịp tim đang đập của từng người.
Hình ảnh trước mắt thật quá doạ người, ngay khi gã võ sư trung niên vỗ hụt vào hư không, thiếu niên chân phải mũi giày kéo trên đất bằng bước ra một bước, tay phải theo sau năm ngón nhọn như dao cắm thẳng vào cổ họng gã võ sư trung niên.
- Hừ.
Thiếu niên hừ lạnh, chân phải lùi về sau, đồng thời rút bàn tay đang cắm sâu trong cổ họng gã võ sư trung niên lại.
Các ngón tay hắn nhuốm máu đỏ tươi, trong năm móng tay hắn còn có các mảnh vụn li ti, đó là da thịt lẫn cùng máu đỏ bám lại khi hắn gâm vào cổ họng gã võ sư.
Rắc!
Tiếng xương gãy.
Phốc.
Hoa máu bắn ra.
Sau khi thâu tay lại, thiếu niên liền một tay trước bụng một tay sau lưng xoay người chân trái quét cao bay đầu gã võ sư trung niên.
Lộp bộp... Lộp bộp!
- ...!
Một cái thủ cấp lăng long lóc trên đất, vẽ ra một đạo quỷ tích kì lạ bằng máu tươi.
Nó lăng đến dưới chân đám người Trương Tâm cùng Tư Mã thiếu gia.
Im lặng!
Đám đông vây xem hai mắt mở càng thêm to, nhoáng cái bỗng có người hét lên kinh sợ, nương theo đó là từng người từng người hét toáng lên.
Cuối cùng cả đám đông sôi trào.
- A... Giết... Lại giết người rồi!
- Hừ.
Thiếu niên áo tím, trong ngày một mình giết hai gã võ sư sắc mặt vẫn không đổi, mắt cũng không chớp lấy một cái, hai tay chấp lại phía sau lưng lui một bước về đứng cạnh ba người đứa bé trai, hừ lạnh một tiếng khiến đương trường tất cả mọi người im bặt lại.
Hắn đã giết ra uy thế, không ai không sợ, sợ người tiếp theo hắn quét bay đầu là mình.
- Ngươi...!
Chỉ có Tư Mã thiếu gia là lấp bấp, chỉ tay thẳng mặt hắn kêu ra tiếng.
- Làm sao?
Thiếu niên ấy nhoè miệng híp mắt cười, máu tươi còn dính trên trán chảy xuống môi, khiến mọi người nhìn mà cảm thấy kinh dị.
Đó cũng không phải máu của hắn, từ đầu đến cuối hắn có mất cọng lông nào đâu, mà hai người đương trường đã mất mạng rồi.
Đăng bởi | DerMax |
Thời gian |