Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu chủ (1)

Tiểu thuyết gốc · 2142 chữ

- Ngươi... Ngươi lại giết người!

Tư Mã thiếu gia nghiến răng nghiến lợi nói.

Hắn cũng không phải thương cảm gì gã trung niên, có cũng chỉ là kinh sợ trước sự quyết đoán của thiếu niên áo tím trước mặt, nói giết liền giết. Nhưng hơn hết là, hắn trong một ngày bị thiếu niên này, hai lần lấy đạo của người trả lại cho người, hai lần hắn bị người tát thật đau vào mặt.

- Đường đường con của Thành Nha, vậy mà đuối lý còn tìm cớ, đã thế còn bị người ta dùng cái cớ đó vả lại nữa chứ.

- Nếu là ta, thì ta đã đập đầu tự xác cho xong rồi.

Có người lên tiếng nói vậy, dẫn phát sự chú ý của đại đa số mọi người, trong đó có Tư Mã thiếu gia.

- Là ai? Ai đang nói mỉa, xúc phạm người khác sẽ phải bị phạt đánh trăm trượng!?

Tư Mã thiếu gia nghe thế tức đến đỏ mặt, không nhịn được nộ khí quát to lên.

Mọi người nghi hoặc: - Là ai, ngay cả con Thành Nha cũng không nể mặt, đường đường nói quạch tẹt ra thế kia?

- Là ta.

Mọi người ồ lên, chính chủ đã ra mặt.

Một thiếu niên nhìn qua chừng 15 - 16, mặt một bộ y phục màu trắng, gương mặt tuấn mỹ, mắt đen tóc đen, miệng nở nụ cười. Tay còn cầm theo một chiếc quạt màu trắng phe phẩy, từ trong một đám người vây xem như là gió xuân ấm áp bước ra đương trường.

- Ngươi là ai?

Tư Mã thiếu gia nhìn thẳng thiếu niên mới xuất hiện này lạnh lùng hỏi, lòng thầm nghi hoặc thân phận của y.

Nhưng hắn cũng đoán, chắc là con cháu thế gia nào đó, hay nhà có chức quan to ngang hàng với phụ thân hắn mới có đủ dũng khí chọc vào hắn.

- Tại hạ họ Hạ, tên Xuân Thu, gọi Hạ Xuân Thu là được.

Thiếu niên mới xuất hiện, híp mắt, hết gấp quạt lại rồi lại phẩy quạt mở ra che miệng cười nói.

- Hạ Xuân Thu?

Tư Mã thiếu gia nghi hoặc.

- Chưa nghe qua?

Tư Mã thiếu gia nói, giọng càng thêm lạnh lẽo.

Mọi người thấy vậy cũng bàn luận xôn xao.

- Hạ Xuân Thu?

- Các ngươi ai nghe qua cái tên này chưa?

- Ta chưa.

- Ta cũng chưa.

- Y là ai a?

Hạ Xuân Thu thiết phiến che miệng cười cười, không nói, thế nhưng lại tạo cho người khác cảm giác hắn tâm bất khả trắc.

Chỉ có Tư Mã thiếu gia là càng nhìn Hạ Xuân Thu, càng cảm thấy muốn lập tức xông lên cho Hạ Xuân Thu một trận.

- Người từ đâu nhảy ra, chuyện này có liên quan gì đến ngươi ư?

Bỗng Trương Tam lên tiếng, khiến mọi người quay sang hắn chú ý.

Nhiều người xém tí là quên mất, hai gã võ sư trung niên kia là thủ hạ của hắn, thiếu niên áo tím trước mặt hắn cường thế lấy mạng hai gã, chính là một bạt tay vang dội hung hăng tát lên mặt hắn.

Bấy giờ Trương Tam hắn và Tư Mã thiếu gia thật có thể nói là đồng mệnh tương liên a.

Mà sự thật là vậy, ngay từ đầu hai người một con trai thứ ba của Hình Bộ Đại Thượng Thư, một là con trai duy nhất của Thành Nha Minh Vương Thành, sớm đã ngồi cùng thuyền dùng thế hiếp người rồi.

- Không liên quan gì, tại hạ từ xa đến chỉ là thấy chuyện bất bình nên lên tiếng can ngăn mà thôi.

Hạ Xuân Thu cười nói.

Thanh âm của hắn tường hoà ấm áp như gió xuân, khiến người nghe vào có loại cảm giác nhẹ nhàng và thư thái, tâm không còn chút tạp niệm nào.

Ngay cả là Tư Mã thiếu gia ban nãy bị hắn nói móc, lúc này cũng không hiểu sao nộ khí tiêu tán đi không ít.

- Ngươi...!

Chợt Tư Mã thiếu gia như giật mình tỉnh giấc, ngón tay chỉ Hạ Xuân Thu, mở miệng muốn nói gì đó nhưng nhất thời không biết hay đã quên đi mình muốn nói gì.

- Tư Mã công tử, có chuyện gì chăng?

Hạ Xuân Thu cười hỏi.

- Hừ!

Tư Mã thiếu gia hừ một tiếng liền không chấp nhặt với Hạ Xuân Thu nữa, quay đầu nhìn sang hướng bốn người “hai thiếu niên áo tím cùng hai đứa nhóc” kia.

Mọi người cũng cùng nhìn theo hắn, nhất thời di dời ánh mắt từ Hạ Xuân Thu đi, trở lại chờ đợi diễn biến tiếp theo của cuộc đối đầu giữa hai bên.

- Các ngươi thật xem Trương gia của ta, còn có Hình Bộ Đại Thượng Thư cha ta không ra gì sao? Trước mặt ta còn dám hạ thủ với người của ta?

Tuy hai tùy tùng bị giết, dù trên mặt có chút cả kinh lẫn hơi hoảng sợ, nhưng Trương Tam hắn vẫn cao giọng thiếu gia quát đám thiếu niên áo tím.

- Hạ thủ với người của ngươi thì đã sao, ngay cả ngươi ta cũng sẽ giết.

Thiếu niên áo tím, đương trường vừa giết hai người, giờ lại nói câu này giọng bình thản như có như không khiến tất cả mọi người biến sắc.

Nghĩ lòng: - Thiếu niên này a, rất có thể gia thế rất lớn, ngang nhiên không chút kiên dè nói ra có thể giết luôn Trương Tam.

- Hắn là con trai Hình Bộ Thượng Thư đấy!

Có người nghi hoặc.

- Thì đã sao? Đã giết hai tên tay say rồi, trước cũng đã đắc tội với Trương gia, còn ngại chưa đủ sâu ư, trực tiếp chém luôn Trương Tam hắn là được!

Có người sợ thiên hạ không loạn, trong bóng tối âm thầm nói ra những lời như vậy, cố tình muốn khích lệ thiếu niên áo tím ra tay tận diệt người Trương gia ở đương trường.

Trương Tam thật sự tức giận: - Là kẻ nào?

Sau khi quát, hắn lại sợ từ trong đám đông vây xem lại bước ra một cái Hạ Xuân Thu thứ hai nữa thì khổ, lúc ấy mặt mũi mất hết.

Cũng may là không ai đáp lại lời hắn hay bước ra, hắn âm thầm cảm khái may mắn.

Song ánh mắt như muốn giết người, sát khí nhìn chằm chằm bốn người trước mặt, lạnh giọng lên tiếng: - Bốn người các ngươi ngay từ đầu đã hợp lại một chỗ, ta nghĩ ngay từ đầu bà lão kia trên đường đụng vào ta là do các ngươi sắp đặt. Sau đó để đứa bé gái kia đến ăn vạ, ai ngờ gặp phải một người tâm ngoan thủ lạc như ta, ăn vạ không thành xém chút mất luôn nắm thóc.

- Bị ta cho người treo lên đánh, ba người các ngươi mới hùng hổ lao ra, giết người diệt khẩu đồng thời cũng là cố ý muốn hạ thấp Trương gia ta.

- Có phải thế không?

Mọi người xung quanh đồng loạt nhăn mày, phải chớp mắt ba lần để nhìn lại cho thật kỹ Trương Tam, tên này không ngờ là “cầm thú đã khai linh trí” không hổ là thủ lĩnh cầm thú.

Chuyện không nói có, nói như thật.

- Không sai, ban nãy bà lão kia vẫn chưa bị đá chết, thế nhưng các ngươi vì muốn vu quan giá hoạ cho bọn ta mà không tiếc, âm thầm trừ khử bả.

- Nói thế nào bà lão ấy cũng là con người mà, sao các ngươi có thể xuống tay như vậy, huống hồ còn là người mình, cầm thú a, cầm thú, ngay cả cầm thú cũng không bằng các ngươi a!

Tư Mã thiếu gia cảm thán nói thêm vào.

Dẫn phát đám đông vây xem, mọi người xung quanh gật đầu lia lịa phụ hoạ, đây cũng không phải bọn họ cho rằng Tư Mã thiếu gia hắn nói đúng, mà là thật sự chứng thực được là: - Hai người này ngưu tầm ngưu mã tầm mã a. Cầm thú như nhau!

Trương Tam cùng Tư Mã thiếu gia thấy vậy còn không nhận ra đám đông đang trào phúng mình, mà tưởng mọi người đồng tình muốn mượn thế của mình vả mặt bốn người này, dù dì thì khi nãy đứa bé trai kia, thật sự là quát to “Một Đám Không Bằng Cầm Thú” đã làm mất lòng rất nhiều người ở đây.

Người bước vào Tam Hoa, ai mà chẳng tâm tư thâm trầm chứ, đương nhiên là rất ghét bị người khác nói móc, đặt biệt là còn nói móc trắng trợn như vậy.

Dù cho bọn họ thật sự đều cầm thú như nhau đi chăng nữa, cũng thấy ngại khi bị người khác chỉ ra. Vì thế không thể không nói, đám đông vây xem còn có hai người Trương Tam cùng Tư Mã thiếu gia này, đều là bóng tối dưới ánh mặt trời.

- Hừ!

Bị người đổi trắng thay đen, xối nước bẩn lên mặt như vậy, hai thiếu niên áo tím thật sự cũng phải biến sắc, lòng ngực chập chùng, nộ khí làm đỏ cả mang tai, chỉ là họ vẫn cố áp xuống không có động thái gì gọi là giận quá hoá điên.

- Há, không ngờ bị dội hắc thủy thối thế kia mà chư vị lại có thể bình tĩnh được như vậy a, tại hạ thật lấy làm nể phục, sẽ nôi theo!

Hạ Xuân Thu bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm như cái nắng gay gắt của mùa hạ, khiến hai thiếu niên mặt càng thêm đen, thật sự xém chút không nhịn được lao lên đánh giết Trương Tam cùng Tư Mã thiếu gia.

Mọi người đương trường nhìn Hạ Xuân Thu, song lại nhìn nhau, bọn họ có cùng một thắc mắc.

Cái tên Hạ Xuân Thu này, từ nãy đến giờ giọng điệu khi nói lúc này lúc kia, nhưng chỉ có luôn tự xưng tại hạ là không đổi. Thật không chút nào cảm thấy hắn với ban nãy trong đám người nói móc Tư Mã thiếu gia là cùng một người.

Tư Mã thiếu gia là ai, con trai Thành Nha, có học thức có đầu óc, có não nghĩ nghĩ cũng có ngộ nhận của mình về Hạ Xuân Thu.

- Hừ, im lặng chính là nhận tội rồi a, ta sớm đã âm thầm gửi cáo trạng sự việc của các ngươi đến phủ Thị Lang, tính thời gian Trịnh Thị Lang cũng nên đến rồi.

Trương Tam cười lạnh nhìn bốn người trước mắt nói.

Mọi người khẽ kinh ngạc,cũng âm thầm cười nhạt, sắp có chuyện hay để coi rồi.

Trịnh Thị Lang chính là Thị Lang gần Tam Hoa nhất, nghe đâu cũng từng là học trò của Hình Bộ Đại Thượng Thư.

- Hừ, đừng tưởng ta không dám lấy cái mạng chó của ngươi, thậm chí là mạng cả nhà ngươi ta cũng sẽ lấy, chỉ là thiếu chủ nhà ta chưa ra lệnh mà thôi!

Thiếu niên áo tím từng giết qua hai gã võ sư trung niên nghiến răng lên tiếng nói. Chung quy lại hắn cũng chỉ mới mười mấy tuổi, tâm tư có thâm trầm đến đâu cũng sẽ không nhịn được loại khiếu khích này, còn chưa vì vậy mà thật sự động thủ đã là hay lắm rồi.

Mọi người nghi hoặc khẽ ồ lên: - Thiếu chủ.

- Võ sư này vậy mà cũng chỉ là thủ hạ của người khác?

Mọi người đổ xô ánh mắt vào trên người thiếu niên áo tín từng giết qua hai gã võ sư trung niên.

Bị nhiều người dòm ngó như vậy, dù tâm lý cứng cỏi như thiếu niên ấy cũng không chịu được, khẽ đưa mắt nhìn xuống đứa bé trai vẫn đang trầm mặt không nói gì dưới chân mình.

Mọi người đều đang chằm chằm nhìn hắn, hiển nhiên mỗi một cử chỉ dù là nhỏ nhất của hắn như đổ mô hôi, bọn họ cũng có người nhìn ra, chứ đừng nói đến động tác di chuyển con ngươi lộ liễu đó.

Tất cả mọi người, đương trường có mặt ở đây không ngoài Trương Tam cùng Tư Mã thiếu gia, đều di dời ánh mắt của mình lên trên người đứa bé trai nhìn như tiểu mỹ nhân kia.

- Làm sao?

- Chẳng lẽ...?

Mọi người khẽ hô, như có ngộ nhận.

Thấy phản ứng kinh ngạc của mọi người, hai thiếu niên áo tím bỗng đứng thẳng người, hai tay chấp lại phía sau lưng trừ một người tay còn đang dắt đứa bé gái.

Bạn đang đọc Chân Ma Tiên Thai sáng tác bởi DerMax
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DerMax
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.