Thiếu chủ (2)
Thiếu niên từng giết qua hai gã võ sư trung niên, ánh mắt như điện quét nhìn đám đông, sau đó nhìn thẳng hai người Trương Tam cùng Tư Mã thiếu gia, hừ lạnh lên tiếng:
- Không sai, đây là thiếu chủ nhà ta, chỉ cần người lên tiếng, mạng của ngươi còn có bất cứ một ai ở nơi này đều có thể lấy!
Đương trường rơi vào im lặng ngắn ngủi, song tất cả không nhịn được chấn động kinh hô:
- Quả nhiên mà...
Có người từ sớm thấy bọn họ đứng cùng một chỗ đã có ngộ nhận.
- không ngờ tới a!
Cũng có người giờ mới tỏ.
- Thế lớn thật đấy!?
Cũng có người có tâm tư khác, cười lạnh không thôi.
Trước đứa bé này gọi tất cả mọi người đều là cầm thú, sau lại có thể có uy vọng một lời nói phán định sinh tử mọi người ở đây, sao không khiến người ta chú ý cùng nổi lên sát khí chứ.
- Hừ, đùa à, một đứa nhóc còn chưa cai sữa cùng với hai tên võ sư, thế lớn còn lớn hơn được Hình Bộ Đại Thượng Thư cùng Thành Nha sao?
Có người nói ra cách nhìn của mình.
- Ngon thì cứ ra lệnh chém vài người lập uy thử xem đi nhóc! Ta sẽ mở to mắt mà xem a hắc hắc...
Càng có người khiêu khích trắng trợn để lộ phong mang.
Trương Tam cùng Tư Mã thiếu gia cũng là loại người này, khoé môi đang treo một nụ cười khiêu khích cùng xem thường, hai mắt chằm chằm nhìn xuống đứa bé trai áo trắng như tuyết.
- Trác Phụng thiếu thành chủ, ngươi ở đường lớn đã quen, nay đến Tam Hoa mới thấy được mặt tối của thế nhân, không nên vì vậy mà để cho đạo tâm sụp đổ.
Hạ Xuân Thu bước lên mấy bước, nhìn vào đứa bé trai cười nói lên tiếng.
Đám đông xung quanh thấy hắn bước ra, đại đa số có nhiều người chú ý, thế nhưng những gì hắn nói, chứ nghe chữ không, thành ra bọn họ lại bật cười khanh khách bàn luận với nhau: - Ngươi nghe không, đứa bé 8 tuổi mà thôi, còn có bị đạo tâm sụp đổ! Ha ha...!
- Ha ha!
- Nó còn nhỏ như vậy, chắc còn chưa biết đạo tâm viết thế nào đâu!
- Sụp đổ là tâm lý đó ha ha...!
Đám đông cười lớn, nhất thời những lời Hạ Xuân Thu nói chữ có chữ không thành lời bàn luận của cả đám người, bọn họ một truyền mười, mười truyền trăm liền khắp phố cười bò.
Đương nhiên không ngoài Trương Tam cùng Tư Mã thiếu gia, hai người là cười có hồn nhất, cười rất chân thật, và cười phải cho người ta thấy mình cười muốn đau cả bụng thế nào.
Mặc cho mọi người ầm ĩ.
- Vị ca ca này, huynh biết ta sao?
Trác Phụng ngẩng mặt lên nhìn Hạ Xuân Thu ở trong đám người mà hỏi. Thanh âm từ lời nói của Hạ Xuân Thu trước như thu thủy mát mẻ rửa sạch ô uế trong lòng hắn, sau như gió xuân ấm áp khiến hắn như bừng tỉnh đại ngộ vậy, dù hắn hiện tại cũng không rõ trạng thái của mình.
- Biết, thế nhưng chắc Phụng tiểu đệ đệ chưa nghe qua Hạ gia ở Thành Đông đâu nhỉ?
Hạ Xuân Thu cười nói.
- Không, như đệ từng nghe cha đệ nói qua thì phải?
Trác Phụng chớp chớp đôi mắt trong sáng đen láy, hơi nghiêng đầu, gương mặt như tiểu cô nương 8 tuổi thập phần xinh đẹp, nếu như không có hầu hạch nhỏ ở cổ, sẽ chẳng ai nghĩ đến đây lại là một bé trai.
- Tránh ra!
- Tránh hết ra!
Bỗng nhiên tiếng uyên náo của đám đông dần nhỏ lại, rồi sau đó chợt trở nên sôi trào ác liệt hơn bao giờ hết.
- Thị Lang đến!
- Là đích thân Trịnh Thị Lang đến!
- Kịch hay a, hy vọng Trịnh Thị Lang không cho người một tay đập chết bọn họ a! Ta thật muốn xem cho kỹ phong thái của quan chức là thế nào hắc hắc...!
Lúc này đám đông dạt ra hai bên, chừa ra một con đường lớn trên phố cho một đội người cưỡi ngựa đi vào.
Có đến 7 người, sáu người trung niên cưỡi ngựa đi hàng ngang hai hai, mặt thường phục màu nâu đỏ, thế nhưng từ con ngựa có trang bị thiết đề riêng biệt của Phủ Thị Lang, mọi người lập tức có thể suy ra ngay bọn họ là người của Trịnh Thị Lang, còn có thể là thân tín.
Còn có một người, nhìn qua không quá hai mươi mấy, mày bút mắt to gương mặt tròn viền phúc hậu, mặc phục y màu xanh một người một ngựa đi đầu, không nói cũng biết ngoài Trịnh Thị Lang ra còn ai vào đây có được khí chất ấy.
- Hi...!
Trịnh Thị Lang dáng người cũng nói là cao ráo, không hề tráng kiện nhìn như thư sinh cưỡi trên một con tuấn mã màu trắng, kéo cương dừng lại ánh mắt như điện quét khắp đương trường.
Chỉ trong nhái mắt, hắn liền nhận ra cùng lúc ba người, khiến sắc mặt hắn khó coi vô cùng.
Người thứ nhất, vừa cao vừa gầy, mặc một bộ y phục được may bằng gấm Thiên Đô đắt đỏ, chính là Trương Tam - con trai thứ ba của Hình Bộ Đại Thượng Thư.
Người thứ hai, một thân áo trắng, tay cầm thiết phiến làm bằng lông khổng tước, thoạt nhìn còn tưởng thư sinh, nhưng thật ra lại là một người tâm tư thâm trầm Tư Mã Thế - con trai duy nhất của Thành Nha - Tư Mã Thanh.
Còn một người, xiêm y như tuyết trắng, đai lưng thắt ngọc, khoác ngoài mình áo da lông Hùng Sư Vương, còn chưa đầy 8 tuổi, thân hình nhỏ nhắn, môi hồng răng trắng, hai mắt trong sáng, tóc đen như suối tuy còn ngắn những cũng xoã đến được nửa lưng, nếu chỉ nhìn qua liền lầm tưởng là một đứa bé gái, thế nhưng lại không phải vậy, đây là một đứa bé trai. Tên của nó là Trác Phụng - con trai duy nhất của Thành Chủ Minh Vương Thành.
- Nhìn kìa, sắp có kịch hay xem, Trịnh Thị Lang xuống ngựa rồi!
Trịnh Thị Lang buông cương trong tay, nhảy khỏi lưng ngựa lập tức đi đến trung tâm nơi có ba người hắn nhận ra.
- Hắc, không quản gia thế các ngươi, Trịnh Thị Lang chí công vô tư, từng là học trò của cha ta, hôm nay dù là Thành Chủ tới cũng không cứu được các ngươi!
Trương Tam nói, khinh khỉnh liếc nhìn xuống mấy người Trác Phụng.
Tư Mã Thế không nói.
Trịnh Thị Lang bước đến, không có câu nệ nhưng là rất khách khí ôm quyền trước nhất với đám người Trác Phụng, cụ thể là với Trác Phụng.
- Thiếu Thành Chủ lại gặp nhau a, cơn gió nào lại mang người đến phố huyện Tam Hoa này vậy?
Đám đông vây xem còn có không ngoài hai người Trương Tam cùng Tư Mã Thế, ngây ra như võng.
Hình ảnh Trịnh Thị Lang đứng trước mặt bọn người Trác Phụng, ôm quyền khách khí chào hỏi đã như phá hoại đi cái suy nghĩ nào đó đáng lẽ sẽ diễn ra của mấy người.
- A, ở Vương huyện riết cũng chán, ta cũng chỉ muốn đi dạo mà thôi!
Trác Phụng nói, lúc ban đầu còn vừa cười vừa nói, đến khúc sau thì yểu xìu xuống như mất hết sinh lực vậy: - Thế nhưng... Ta thật không nỡ nhìn mà...!
Trác Phụng hai mắt cay cay, đã đỏ lên rồi.
Trịnh Thị Lang thấy vậy liền biến sắc, khẽ cười lên tiếng chấn định nói: - Làm sao? Thiếu Thành Chủ gặp phải chuyện gì khó xử sao?
Trác Phụng không nói, nó đưa tay lên lau lau khoé mắt, khoé mắt nó chỉ cay thôi chứ cũng chưa thật sự ứa ra nước mắt.
Thế nhưng nhiêu này cũng đủ doạ cho Trịnh Thị Lang biến sắc mặt mày, hắn vội hỏi: - Thiếu Thành Chủ là bị ai bắt nạt à?
- Cứ nói ra, Trịnh Hoài Nhân ta không có nghĩa khí nhất chính là không giúp được thiếu thành chủ người.
Trịnh Thị Lang nói.
Mọi người vây xem, thôi khỏi nói hai người Trương Tam cùng Tư Mã Thế đi, ai ai cũng đều biến sắc. Trước không phải vì Trịnh Thị Lang đến chào hỏi Trác Phụng trước, chứ không phải hai người kia. Sau không phải vì Trịnh Thị Lang hứa sẽ vì Trác Phụng đòi một cái công đạo, mà là vì ba từ Trịnh Thị Lang dùng để xưng hô gọi Trác Phụng.
“Thiếu Thành Chủ” ba từ này.
Thật doạ cho đám người chấn kinh.
Thiếu Thành Chủ nổi tiếng lắm sao? Không nổi tiếng. Thế sao lại doạ sợ bọn họ? Dù là Thành Chủ đi nữa cũng chưa đủ sức uy hiếp đến một số người có chức quan lớn, bởi vì Thành Chủ sẽ không được quyền xét xử bọn họ mặc dù Thành Chủ cao phẩm hơn họ.
Thế nhưng, đó là với Thành Chủ nào chứ không phải Thành Chủ của bọn họ. Phủ Thành Chủ của bọn họ trước đây vào 9 năm đã đổi chủ. Thành Chủ đương nhiệm hiện tại nắm quyền, chính là 9 năm trước một tay nhấc lên đồ đao, diệt sạch một chi Phủ Thành Chủ trước.
Thành Chủ đương nhiệm - Trác Bá Hoàng, một người tài cao gan cũng lớn. Đã không ít lần chống đối uy nghi của Quốc Quân, không ai không sợ. Còn là chưa nói đến, thứ khiến hắn dám làm thế, chính là thực lực của chính hắn hiện tại đủ để quét ngang gần hết cái quốc gia này.
Dưới Hậu Thiên Cửu Trọng - Võ Tôn, Nhất Đại Võ Tông - Trác Bá Hoàng - Thành Chủ Minh Vương đã không có đối thủ từ lâu. Chí ít là không ai dám đối đầu trực tiếp với hắn, cái gọi là tâm ngoan thủ lạc, loại người như Trương Tam còn chưa xứng, phải dùng để nói Trác Bá Hoàng mới hợp tình hợp lý.
Thành Chủ cường thế, ai mà không biết, trẻ con 5 tuổi còn biết còn bị hù sợ nữa là.
Hắn có một đứa con, tên là Trác Phụng cũng là máu mũ duy nhất của hắn, nghe đâu hắn rất thương con. Từng vì một năm trái gió trở trời, cao thiên giáng hạn mùa đông kéo dài liên miên. Lo con bị lạnh, hắn lên đến Bách Thú Lĩnh, chém giết thú vương của tộc Hùng Sư, nhờ Luyện Khí Tông Sư đích thân may cho con hắn một chiếc áo da lông Hùng Sư Vương.
- A, ta sai rồi!
Đám đông sôi trào, kinh hãi không thôi, thảo nào thiếu niên áo tím kia nói chỉ cần một lời nói của đứa bé này, có thể lấy mạng của bất cứ một ai trong số bọn họ.
Thậm chí là mạng cả nhà Hình Bộ Đại Thượng Thư, nếu là Thành Chủ khác ngại quyền không dám, nhưng Trác Bá Hoàng là ai, tượng tượng thôi cũng thấy máu thây chất thành đống, máu tươi chảy thành sông rồi.
Mà thật ra Hậu Thiên Bát Trọng đỉnh cấp như Trác Bá Hoàng, đã là võ sư đại thành rồi, một hơi thở sợ là ngay cả thây cùng xương cả nhà Hình Bộ Đại Thượng Thư chẳng còn nói gì đến máu đấy, chả thể đùa.
Hiện tại ai cũng vậy, lòng có ma ắt sẽ kinh sợ không thôi, chứ đừng nói đến đương sự liên can sâu nhất. Trương Tam cùng Tư Mã Thế đã sớm muốn quỳ xuống xin tha rồi, chỉ là chân ngã họ quá lớn, vẫn chưa làm ra hành động như vậy.
Nhưng lần này, đương trường chính họ cũng rõ, bản thân đã đá phải thiết bản cứng rồi, căn bản là khó có thể để mọi chuyện im xuôi trôi qua nhẹ nhàng được.
- Cường thế với ai không cường thế, lại cường thế với con trai Thành Chủ. Lần này thì hay rồi, đừng nói cha hai người có ra mặt hay không, dù là tiên vương lão tổ có đội mồ sống dậy chạy tới cũng không cứu nổi hai người từ tay Thành Chủ đâu!
Có người thở dài, một bộ dáng tiếc thương cho hai người Trương Tam cùng Tư Mã Thế.
Đăng bởi | DerMax |
Thời gian |