Công đạo và cường quyền
- Ta a... Không có bị bắt nạt, nhưng...
Trác Phụng lên tiếng, nhìn qua đứa bé gái đứng bên cạnh mình.
- Đây!
Trịnh Hoài Nhân cũng nhìn theo, thấy được được bé gái, là Thị Lang nhiều năm, một thân dầy dặn kinh nghiệm điều tra - phá án, hắn vừa nhìn thấy đứa bé gái đã nhận ra ngay, bé bị doạ sợ đến đờ đẫn mặt mày, cả người cứ như bị rút ra hồn phách vậy.
- Là ai bắt nạt bé gái này?
Trịnh Hoài Nhân ánh mắt quét khắp đương trường cao giọng lên tiếng. Đáp lại hắn là sự im lặng thiên thu, chỉ có những ánh mắt lãng tránh, và một số ánh mắt kì quái rơi lên đám người Trương Tam cùng Tư Mã Thế.
- Là hai người các ngươi làm ư?
Trịnh Hoài Nhân bước lên trước, hướng hai người Trương Tam cùng Tư Mã Thế còn có hai tên tùy tùng của Tư Mã Thế mà lên tiếng hỏi.
Hai người không ai đáp lời, thế nhưng ánh mắt của chính họ và ánh mắt của đám đông vây xem đã phản bội hai người, nó như nói lên tất cả.
Tư Mã Thế nhìn lên, thấy ánh mắt của Trịnh Hoài Nhân như điện chằm chằm nhìn mình, hắn biết hơn nữa Trịnh Thị Lang này đã có đáp án cho câu hỏi của mình rồi.
- Là ta.
Trương Tam đột nhiên lên tiếng, khiến mọi người cùng chú ý.
Hắn một thân gấm y, tuy không quá đẹp trai nhưng cũng chẳng hề xấu, thoạt nhìn chính là tướng mạo khá ưa nhìn. Bấy giờ lưng hắn thẳng như thương, hai mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của Trịnh Hoài Nhân, lên tiếng thừa nhận tất thảy bằng một giọng điệu đầy khí phách, khiến chính hắn trong mắt một số người trở nên cương trực hơn bao giờ hết.
- Ách! Ta vừa nghĩ gì vậy nè!?
- Cái tên này ngay cả cầm thú cũng không bằng, làm sao có một mặt cương trực như thế, chỉ là giả vờ mà thôi!
Mọi người trong lòng lấy lại được lý trí, trong lòng âm thầm phỉ nhổ.
Thế nhưng chính họ không nhận ra, trong số họ hoặc chính họ trước đây vây xem cảnh gã trung niên làm nhục đứa bé chính là rất say sưa, có thể nói họ và Trương Tam một mặt chẳng khác gì nhau về nhân cách.
Gật đầu, Trịnh Thị Lang nhìn Trương Tam nói: - Vậy chuyện là như thế nào, Trương thiếu gia kể lại đầu đuôi ta nghe?
Trương Tam cũng gật đầu một cái, sau đó ánh mắt nhìn qua một đám người đang vây xem, Trịnh Thị Lang cũng nhìn theo. Đám ngươi nơi đó bị Trịnh Thị Lang chú ý, vừa sợ vừa giận, khi không sao Trương Tam hắn lại nhìn mình?
Đám đông bọn họ đột nhiên như nhớ ra điều gì, lập tức tự giác dạt ra hai bên, để lộ một bà lão gầy trơ xương, y phục màu nâu cũ kĩ chấp vá, cả người hôi thối nằm trên vũng máu ở phía sau.
Trịnh Hoài Nhân hai mắt mở to, đầy vẻ kinh ngạc. Hắn cũng không phải mới thấy người chết lần đầu, khi vừa đến đây hắn đã thấy hai cỗ thi thể không đầu nằm la liệt giữa đám đông rồi. Thế nhưng lần nhìn thấy người chết lần này, là một bà lão già lưng còng yếu đuối, nhất thời khiến trái tim của một vị quan thương dân ái quốc như hắn đập rộn lên, lòng mang đầy vẻ thương cảm.
- Đây là...?
Trịnh Hoài Nhân lên tiếng định hỏi gì đó, thế nhưng Trương Tam đã lên tiếng cắt ngang lời hắn: - Bà lão này, là do thủ hạ của ta giết.
Trịnh Hoài Nhân lập tức chau mày.
- Bả cùng đứa bé gái kia đụng vào người ta, xong rồi giàng cảnh ăn vạ, Trịnh Thị Lang ngươi biết tính ta, nhất thời tức giận cho người dạy dỗ lại một già một trẻ này, một gã thuộc hạ của ta có vô tình ra tay quá nặng khiến bà lão mất mạng, còn đứa bé kia chưa kịp ăn đòn đã được Thiếu Thành Chủ đến cứu.
Trương Tam nói.
Hạ Xuân Thu nghe vậy, đứng bên cạnh Trác Phụng nhìn nó cười nói: - Kẻ này không chớp mắt luôn!
- Ngươi nói láo!?
Bỗng nhiên Trác Phụng quát lên, đương trường tất cả mọi người đều chú ý.
Đã không còn ai dám coi thường đứa nhóc chừng 8 tuổi này nữa, bởi vì nó có một người cha dám đấu với trời, không ai không kiên kỵ, ví như Trịnh Hoài Nhân, một đời thanh liêm cũng phải nể nó ba phần.
- Hừ, ta nói sai chỗ nào ư?
Trương Tam cường thế cười lạnh nhìn Trác Phụng nói.
Ôi thôi, đám người thật không còn biết nói gì nữa, đây là Trương Tam căn bản tự tìm ngược ư?
Thế nhưng cũng có người lộ ra thần sắc quái dị, ví như Tư Mã Thế, lẽ nào tên này có nắm chắc sao?
- Trương công tử, Thành Chủ là một người không biết nói lý!
Tư Mã Thế âm thầm nói nhỏ vừa đủ cho Trương Tam nghe, ý tứ là ngươi nên cẩn thận lời nói kẻo rước hoạ vào thân. Nghe thì như hắn đang có lòng tốt nhắc nhở Trương Tam không để xảy ra sai lầm, thế nhưng trên thật chất lại là sợ tên này nói bậy nói bạ kéo theo hắn xuống nước cùng đuối chết.
- Ngươi...
Trác Phụng muốn nói, thế nhưng đã bị Hạ Xuân Thu bước ra phẩy quạt che miệng nó lại.
Hai thiếu niên áo tím nhất thời giật mình, gương mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc. Hạ Xuân Thu tuy đứng chung một chỗ với họ, nhưng cũng là rời rạt không quá gần, bởi vì họ không thể để cho hắn đến gần Trác Phụng.
Trác Phụng là ai cơ chớ? Là Thiếu Thành Chủ, là thiếu chủ của hai người họ, họ là tùy tùng - thân tín của hắn, có trọng trách bảo vệ hắn ở bất cứ đâu, tuyệt không để người khác lại gần hắn khi hắn chưa cho phép.
Thế nhưng là lúc này, Hạ Xuân Thu ở trước mặt họ, đột nhiên bước lùi một cái, liền xuất hiện ở giữa hai người họ, cạnh sát bên Trác Phụng.
Điều này doạ sợ cả hai người.
- Nhanh... Nhanh quá!
Giờ khắc này hai người sớm có phản ứng, vung tay về phía Hạ Xuân Thu, muốn hạ tử thủ, kẻ tự ý đến gần thiếu chủ của họ, giết không luận tội, đây là lời dặn dò cũng là mệnh lệnh của Thành Chủ truyền xuống.
Thế nhưng mà, hai người vừa đã động thân, thủ chưởng cương quyền vừa đánh xuống, Hạ Xuân Thu nhoáng cái biến mất, khi hai người còn chưa khỏi kinh ngạc, đưa mắt nhìn lên liền thấy hắn đã lại trở về vị trí ban đầu, phía trước cách hai người tương đối là gần.
- Nhanh quá!
- Hắn không có sát ý!
Thiếu niên một tay giữ tay bé gái lên tiếng.
Trác Phụng cũng khẽ kinh ngạc, chớp chớp hai mắt ngọc nhìn bóng lưng Hạ Xuân Thu phía trước.
Hai thiếu niên áo tím thật sự kinh sợ:
- Nếu như lúc nãy, người này có sát ý thì sao?
Không nghĩ cũng biết, sẽ là cảnh tượng nào, Hạ Xuân Thu ban nãy còn dùng quạt chặn miệng Trác Phụng rồi mới trở lại vị trí cũ. Nếu hắn lúc ấy có sát ý, Trác Phụng cũng chỉ còn là thi thể mà thôi, mà kết cục của hai người cũng không khá hơn, thậm chí là tệ hại hơn nhiều, sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của một vị Nhất Đại Võ Tông.
- Không phải nói chứ, Trương công tử thật khiến tại hạ nhìn bằng con mắt khác a?
Hạ Xuân Thu thiết phiến che miệng nhìn Trương Tam cười nói lên tiếng.
- Ngươi có ý gì?
Trương Tam trầm mặt nói.
Không hiểu sao khi nhìn vào Hạ Xuân Thu trước mặt này, luôn khiến cho hắn trong lòng e ngại không thôi.
- Những lời cần nói, ta đã nói, mọi chuyện chỉ có vậy thôi! Trịnh Thị Lang ta có thể hồi phủ được rồi chứ?
Hắn không để ý đến Hạ Xuân Thu mà nhìn Trịnh Hoài Nhân nói. Dứt câu hắn liền xoay người bỏ đi về hướng đám đông.
- Dừng bước!
Đám đông dạt ra hai bên, để Trương Tam hắn rời đi qua, thế nhưng giữa chừng có một người từ sau đám đông đi ra chắng trước mặt hắn, ngăn đi con đường phía trước của hắn.
- Trịnh Thị Lang, đây là có ý gì?
Trương Tam trầm mặt, quay đầu nhìn vào Trịnh Hoài Nhân lên tiếng hỏi.
Thế nhưng Trịnh Hoài Nhân không nhìn hắn, mà là nhìn về phía Trác Phụng, sau đó quét mắt khắp đương trường cao giọng nói: - Tất cả, theo bản quan về Huyện Nha điều tra đi thôi.
Nhất thời không riêng gì Trương Tam, mọi người đều giật mình kinh ngạc, kịch liệt phản đối lại.
- Chúng ta không có liên quan đến chuyện này a! Mắc gì phải theo về Huyện Nha.
Mọi người ầm ĩ.
- Không thể!
Trương Tam trừng mắt quát lên như hét vào mặt Trịnh Hoài Nhân. Thanh âm của hắn lấn át tất cả tiếng ồn của mọi người xung quanh, nhất thời khiến đương trường im lặng như tờ.
- Tại sao không thể?
Trịnh Hoài Nhân nhìn thẳng vào Trương Tam hiền nhiên hỏi.
- Ta không có tội, cũng đã giải thích rõ ràng với Trịnh Thị Lang ngươi, sao phải bắt ta về Huyện Nha chứ!?
Trương Tam nói như quát thẳng vào mặt Trịnh Hoài Nhân, nhất thời khiến cả một người tâm tính lương thiện như hắn cũng phải đen mặt lại.
- Trong lòng có ma, tâm lý không vững lại cố tỏ ra bề ngoài chấn tỉnh.
Hạ Xuân Thu bạch y như tuyết, phe phẩy thiết phiến trong tay phong đạm vân khinh nhắm mắt nói.
- Trịnh đại nhân, thứ lỗi cho Tư Mã Thế ta không theo, ta vốn chỉ là người qua đường nhìn thấy chuyện lạ đến xem náo nhiệt mà thôi! Cùng với mọi người chưa có phạm vào tội gì a!
Tư Mã Thế hướng Trịnh Hoài Nhân lên tiếng nói.
Trịnh Hoài Nhân âm thầm lấy tay vỗ lên trán. Hắn đảm nhận chức Thị Lang này cũng đã qua 5 năm, vốn tận trách tận chức, án nào chưa từng xử qua, chuyện nào chưa từng thấy qua, đều được hắn công chính liêm minh kết thúc minh bạch.
Thế nhưng là chuyện xảy ra ở đương trường lại khiến hắn nhức đầu không thôi, bản thân chung quy lại thì cũng chỉ là một Thị Lang nho nhỏ, chuyện dính đến ba vị phật lớn, bên nào hắn cũng ngại đắc tội, làm sao mà giải quyết êm xuôi đây.
Trong khó xử, hắn vô thức nhìn qua Trác Phụng, đứa bé này có gia thế lớn nhất nơi này rồi, cũng là lớn nhất Minh Vương Thành a. Nếu như hiện tại nếu buộc phải đắc tội với người, để giải quyết chuyện này êm xuôi, thì hắn không nguyện nhất là đắt tội với một mạch Thành Chủ này.
- Haiz...
Trịnh Hoài Nhân âm thầm thở dài.
- Ta là từ khi nào lại sợ uy quyền rồi a?
- Nhớ năm đó mới vào quan trường, ta một người công chính liêm minh, không nhận hối lộ, ăn của lộc từ dân phục vụ cho dân, dám một mình khiêu chiến uy nghiêm thế gia, nhưng bây giờ thì sao?
- Ta già rồi sao?
Trịnh Hoài Nhân trong mơ hồ, hắn nhìn thấy một người con gái đang chơi đùa cùng một đứa bé trai trong hoa viên. Người con gái đó cùng đứa bé trai đó, một chính là thê tử hắn, một chính là con trai ruột của hắn.
Hắn như chợt hiểu ra, bản thân không vì già đi mà trở nên kiên dè quyền lực, mà vì theo thời gian con người ta có thứ cần bảo vệ, nên không thể không khiêm nhường trước quyền lực.
- Bố y thân trĩ chính ngôn mang,
Công đoạn phân minh bất vọng sang.
Dạ đẩu thanh tâm khai bạch nhật,
Hạo nhiên trực khí trấn triều lang.
Bất úy cường quyền sinh bạo lực,
Duy cầu thiên hạ hưởng an khang.
Nhất sinh chính trực vô tà niệm,
Tử dã lưu danh tại quốc giang.
- Đây!
Trịnh Hoài Nhân nét mặt vô cùng kinh ngạc, ngẩng mặt lên nhìn liền thấy Hạ Xuân Thu một thân bạch y đứng đấy.
- Đây là người của trước đây?
Hạ Xuân Thu khẽ cười, nghiêng đầu nhìn hắn hỏi.
- Thời gian không mài đi nhuệ khí của một người, mà chỉ đang rèn rũa nó mà thôi, chỉ sợ người không đủ cứng, chưa thành đã gãy!
Hạ Xuân Thu ngẩng mặt nhìn trời, thở dài nói.
- ... Nhất sinh chính trực vô tà niệm,
Tử dã lưu danh tại quốc giang?
Trịnh Hoài Nhân lẩm bẩm.
Chợt hai mắt hắn sáng lên.
- Cùng lắm thì chỉ còn một trang giấy thơm thôi!
- Trịnh Hoài Nhân ta, há lại tự đánh mất chính mình!
Như bừng tỉnh đại mộng, Trịnh Hoài Nhân có hành động khiến tất cả mọi người đều chú ý.
Chỉ thấy một tấm lưng thẳng tấp như trường thương, một đôi mắt sắc như dao, thời gian không sao mài mòn đi nhuệ khí của hắn. Lúc này hắn đưa ánh mắt sắc bén lướt qua đương trường, từng người từng người một chợt cảm thấy giật mình.
Trịnh Hoài Nhân một thân như có hạo nhiên chính khí, ai nơi đây tâm chẳng có ma, bị hắn nhìn qua liền thấy trong lòng bồn chồn run sợ, thế nhưng đồng thời sâu trong họ không biết vì sao lại sinh ra một cảm giác kính phục hắn.
- Trịnh Hoài Nhân ta không biết chuyện gì đã từng xảy ra ở đây, ta chỉ biết, có một lão bà bị người đánh chết, có nha đầu bị người ta khinh, lại có hai gã võ sư mất đầu nằm đó. Đây chính xác là một vụ án giết người. Mà đương sự, người có liên quan đều là người ngày hôm nay có mặt ở Tam Hoa.
- Thế nên để tiện cho điều tra cùng làm rõ vụ án mạng này, kính xin tất cả mọi người theo bản quan về Huyện Nha một chuyến.
- Ta lấy thanh danh, tính mạng của mình ra tại nơi này có trời có đất có nhân lập ra lời thề, người tốt không oan, người có liên quan không thoát, trả cho ba người đã chết ở đây còn có đứa bé gái kia một câu trả lời thích đáng.
Trịnh Hoài Nhân lên tiếng nói to, đương trường tất cả mọi người nghe xong đều biến sắc.
Mọi người biết, Trịnh Hoài Nhân của năm xưa đã trở lại, hay nói cách khác hắn chưa từng rời đi hắn chỉ đang ẩn nhẩn, bấy giờ không thể không vì một chữ công đạo mà lột bỏ lớp ngụy trang, sẵn sàng dùng cả thanh danh và tính mạng để đấu với cường quyền.
Truyện Chân Ma Tiên Thai tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | DerMax |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |