Anh Hùng Thoái Trì -
Hứa Chỉ lạch bạch trở về nhà, lủi thủi vào bếp, bắt đầu đun nước. Hắn khát nước muốn chết, thèm một chén trà cho đỡ mệt.
Hỏa chủng của Văn Minh đã được gieo xuống rồi.
Cái con Trùng Viên lông lá xù xì, hình thể giống Tây Phương, được đặt tên là Gilgamesh – Quốc Vương trong Thần thoại phương Tây – đủ thấy Hứa Chỉ đặt bao nhiêu kỳ vọng lên nó.
Thậm chí, ngay cả khi giai đoạn ống nghiệm của loài Trùng Viên này không thể dung nạp di truyền nhân tố thứ hai – gen bạch ỷ – Hứa Chỉ vẫn nhét cho nó, rõ ràng là trông chờ lắm rồi.
Liệu có thực sự khởi đầu được hay không, thì phải xem thằng nhỏ tự thân vận động thôi.
Tiếp đó, Hứa Chỉ tỏ ra rất ung dung, khoanh hai chân kiểu Nhị Lang thối, ngồi phịch ở cửa nhà, ngắm nghía cảnh vật trong sân. “Đã dọn sạch trăm mẫu đất làm sa bàn rồi, nhưng vẫn còn hơn chục mẫu đất thừa thãi, hay là dọn luôn mấy bụi cỏ dại kia nhỉ?”
Hứa Chỉ nghĩ một lúc, rồi quyết định làm ngay và luôn, dù hắn vẫn chưa nghĩ ra sẽ làm gì với mảnh đất còn lại.
Đùng đùng đùng!
Chưa được bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.
Hứa Chỉ cởi trần, vứt cái cuốc xuống rồi mở cửa. Đứng ngoài là Trần Hy nha đầu, tay xách nguyên một đống đồ ăn nhìn hắn chằm chằm, mắt cứ đảo quanh cái sân, tò mò muốn chết: “Ê? Ngươi đang cày ruộng à?”
“Đúng rồi, tập tành tí thôi, rèn luyện thân thể.” Hứa Chỉ lấy khăn lau mồ hôi. Nàng ta thì éo thấy được cái sa bàn ở trong, chỉ tưởng hắn đang cày ruộng thật.
“Sốc!! Không ngờ một cao thủ ngoại quốc, lại nghỉ việc lương năm cả chục vạn, lại còn bị bệnh nan y, về nhà làm ruộng.”
Trần Hy gãi đầu, nhìn thân hình chuẩn không cần chỉnh của Hứa Chỉ, cơ bắp cuồn cuộn, mặt đỏ bừng, thầm chửi một câu chắc chắn là dùng app chỉnh ảnh rồi: “Hứa Chỉ ca, đồ ăn để đây nhé! À, cần giúp không? Ở nhà ta cũng hay phụ mẫu thân cấy lúa, vườn cây ăn quả nhà ngươi bỏ hoang lâu rồi, hơn trăm mẫu đất lận! Thật là đại địa chủ, giờ chỉ có một mình ngươi, làm sao mà xong nổi!”
“Không cần.”
Hứa Chỉ cười hề hề: “Thôi kệ, sân rộng quá, ta cứ cày một ít đất thôi, trồng vài loại hạt giống hay hay, biết đâu lại nở ra những bông hoa đẹp đến mức khiến người ta phải trầm trồ.”
“——Ồ.” Trần Hy thở phào, vỗ ngực bảo đảm: “Vậy ngươi cứ chăm chỉ làm ruộng nhé! Muốn ăn gì cứ nói với ta! Ta với Lý Thẩm, sẽ nấu cho ngươi ăn!”
Rồi nàng ta nhảy nhót chạy mất.
Cuối cùng, nàng ta còn lén thì thầm thêm một câu, tấn công chí mạng Hứa Chỉ: “Trước kia còn ủ rũ thế, tự nhiên lại hồng hào, tóc cũng mọc ra rồi, chắc chắn là hồi quang phản chiếu rồi. Ước chừng chỉ sống được vài ngày nữa, trước khi chết, ta phải chăm sóc ngươi thật tốt.”
Ừm hửm??
Mọc tóc ra là ta phải chết à?
“Mẹ nó, coi cơm như bữa tối cuối cùng của ta à? Nha đầu này quá đáng lắm rồi! Ta mới chỉ ung thư dạ dày giai đoạn giữa thôi mà!” Hứa Chỉ tức giận, trợn mắt nhìn nha đầu, tiện tay mở hộp cơm ra.
Bên trong là một suất cơm hộp được chuẩn bị rất tỉ mỉ.
Hà bao đản, cà rốt, thanh thái xào nhục, dân dã lắm, ta há miệng ăn một miếng lớn, lập tức cảm thấy cả miệng thơm phức, sướng hết cả người.
Vị quê nhà!
Rất ngon!
Thơm quá!
“Nha đầu này khéo tay thật đấy, ta, có lẽ, đã là người sắp chết rồi, nó nên chăm sóc tốt cho loại bệnh nhân ung thư sắp chết như ta, ngày nào cũng mang đồ ngon đến cho ta.”
Ung thư cần chú trọng chế độ ăn uống, nhất là ung thư dạ dày, những món ăn ngon và bổ dưỡng như thế này, hắn ăn đến mức sướng rơn, nằm dài trên ghế dài trong sân, chẳng muốn nhúc nhích gì nữa.
Đăng bởi | Hongkhang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 11 |