Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đời người nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ

Phiên bản Dịch · 1828 chữ

Đến hoàng hôn dọn cơm, một nhà cười nói vui vẻ thật là đầm ấm. Lý Hựu kể cho phụ thân nghe chuyện nha môn mấy hôm nay, đương nhiên không kể tỉ mỉ, chuyện dắt mối, ghé thanh lâu (tuy chỉ là đưa bạc) sao có thể nói ra trước mặt người nhà.

Lý phụ gật đầu: “Tri huyện ngươi nịnh bợ không nổi đâu, Tiểu Nhị ngươi có thể kết giao với sư gia cũng là tốt lắm rồi.”

Lý mẫu cùng cháu trai bốn tuổi đều mệt mỏi, được tẩu tẩu đưa về phòng nghỉ ngơi. Lúc này, Lý phụ cho đại nhi tử Lý Tá vài ánh mắt.

Nhận được chỉ thị, ca ca Lý Tá lại kéo Lý Hựu uống rượu, nhưng Lý Tá tính tình chất phác lại không biết nói lời khéo léo, chỉ có thể liên tục cụng ly chuốc rượu. Lý Hựu buổi trưa đã uống đến nửa say, tối nay mới uống với ca ca mấy chén đã say mèm không phân biệt đông tây nam bắc.

Lúc này, Lý phụ bỗng ngăn Lý Tá lại, cười híp mắt nhìn Lý Hựu nói: “Tiểu Nhị à, ngươi thật sự có thể làm thơ sao?” Tục ngữ nói, rượu vào lời ra, Lý phụ tin tưởng điều này.

Lý Hựu đã say mèm bị kích động vỗ bàn hô: “Người ta đều không tin, ngay cả phụ thân cũng không tin ta sao! Nhi tử hiện giờ liền làm cho người một bài.”

Cả nhà ngoại trừ Lý Hựu, người duy nhất biết chữ chính là Lý Tá, hắn vội vàng như biến ảo lấy ra một bộ bút mực giấy nghiên chờ sẵn, rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước.

Lý Hựu đầu óc choáng váng, trong đầu hiện lên bài từ nổi tiếng nhất của Nạp Lan, không nghĩ nhiều liền đọc:

"Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến, hà sự thu phong bi hoạ phiến?

Đẳng nhàn đổi thay cố nhân tâm, lại nói cố nhân tâm dễ biến.

Ly sơn ngữ bãi thanh tiêu bán, lệ vũ lâm linh chung bất oán.

Hà như bạc hạnh cẩm y lang, bỉ dực liên chi đương nhật nguyện.” (Mộ Từ)

Lý Tá viết chữ rất khó khăn, xiêu xiêu vẹo vẹo viết xong đưa Lý Hựu nhìn, mắt say thấy "Nhân sinh nhược trí như sơ kiến...", một đống chữ viết sai. Lý Hựu cười ha hả, sửa chữa qua loa một lượt, trả giấy cho ca ca mặt đỏ bừng, lại cười lớn ba tiếng, liền gục đầu xuống bàn ngủ mê man. [chép sai từ nhược chỉ thành nhược trí (kém trí)]

Nhi tử ta một chén rượu liền thành tân từ, thật là danh sĩ, đáng tiếc sinh ra trong gia đình nha dịch, nếu không lại là một Lý Thái Bạch… Lý phụ cảm thán đầy bất ngờ, lại hỏi Lý Tá: “Viết chuyện gì vậy?”

Lý Tá vẻ mặt ưu tư nói: “Hình như là Tiểu Nhị bị tiểu nương tử nhà nào đó ruồng bỏ, đáng thương, còn nặng tình.” Nói xong cầm tờ giấy ra ngoài tìm người sao chép, đây là chuyện Lý phụ đã sớm dặn dò.

Thật vô dụng! Để xem vi phụ tìm cho ngươi một mối nhân duyên tốt, Lý phụ nhìn Lý Hựu say đến bất tỉnh lắc đầu, chỉ huy tiểu tư* kéo Lý Hựu về phòng. (người nam đi ở chưa thành niên)

Chưa đầy một canh giờ sau, Lý Tá ôm một cuộn giấy trở về nói với phụ thân: “Từ Tiểu Nhị viết hình như trình độ không được, lão tiên sinh trong tộc học xem xong bài từ này vậy mà khóc, vừa khóc vừa chép, chép xong cũng không muốn lấy bút phí, chắc là rất tệ.”

Lý phụ ngồi trên sảnh đường, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Đến khi trời sáng, bộ khoái huyện Hư Giang kiêm Lý gia đệ nhất tài tử Lý Hựu say rượu tỉnh dậy, hơi cảm thấy đầu váng mắt hoa. Dậy uống vài ngụm trà, chân nam đá chân chiêu đi trong sân cây cối rợp bóng, lúc này gió mát thổi tới, toàn thân thoải mái, dần dần nhớ lại chuyện đêm qua, không nhớ lại thì thôi, nhớ lại liền hối hận muốn đập đầu vào tường.

Trời xanh! Đại địa! Bài 《Mộc Lan Hoa Lệnh》này, là tuyệt phẩm trong từ, là lợi khí khoe khoang, sao có thể dễ dàng cho người khác xem! Lý Hựu ban đầu muốn để dành dịp trọng đại lấy ra, để đạt được hiệu quả vang danh khiến người người ngưỡng mộ, hoa tươi tấp nập, mỹ nữ lao vào lòng.

Hôm qua là dịp gì? Dưới ánh nến lờ mờ, cả nhà ba người lớn mù chữ một người lớn nửa mù chữ một đứa trẻ bốn tuổi… chép từ còn chép thành nhân sinh nhược trí như sơ kiến … đáng thương tiên gia khúc, bị nghiền nát trong bụi trần.

“Tiểu Nhị à, đã về nhà thì nghỉ ngơi cho tốt, ta đã sai Nghĩa ca nhi đến nha môn xin phép cho con rồi.” Lý mẫu ra ngoài dặn dò.

Lý Hựu hỏi thăm mẫu thân, lại kinh ngạc phát hiện phụ thân và ca ca đều vẫn ngủ say, cũng không làm phiền bọn họ, tùy ý ra ngoài, ngắm nhìn phong cảnh trong trấn.

Trấn Tây Thủy này không phải loại thị trấn Giang Nam sơn thủy hữu tình, yên tĩnh thanh bình. Nhìn ra xa, kiến trúc lộn xộn, bất luận bờ Thái Hồ hay con sông chạy trong trấn đều rác rưởi dày đặc, màu sắc kỳ dị, trên mặt nước từ rau thối đến ván gỗ mục nát đủ loại. Sáng sớm đầy đường người bán hàng qua lại ồn ào náo nhiệt, trên bến tàu thuyền bè ra vào tấp nập. Nhìn mà Lý Hựu chỉ biết lắc đầu, ai nói cổ đại môi trường nhất định tốt?

Trên tường đầu đường dán một tờ giấy giống như bức cáo thị, bên dưới ba năm người đang bàn tán điều gì đó. Lý Hựu tùy ý bước tới, nghe một người trong đó nói: “Nhìn thấy bức cáo thị bản thân suýt nữa thì sợ chết khiếp, còn tưởng quan phủ lại muốn thu thuế thu lao dịch, nghe người khác đọc, ai ngờ lại là thứ này.”

Một người khác nói: “Vừa rồi ta còn tưởng truy nã tội phạm chứ, lão gia ở Tuần Kiểm ty mới yên ổn được vài tháng, liền sợ xuất hiện tội phạm lại không được yên bình. Nói xem, dán một thứ chua chát không hiểu này làm gì? Nhị tiểu tử của nhà Lý lão thái gia kia bắt đầu làm thơ từ khi nào vậy?”

Còn có người nói: “Ta từ phía bắc trấn đến, thấy ba bốn tấm rồi, Lý gia này làm cái trò gì vậy?”

Lý Hựu ngẩng đầu nhìn kỹ, là chữ khải rất đẹp, viết "Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến..." lạc khoản: công sai huyện nha Lý thị Tiểu Nhị tên Hựu ngày mồng sáu tháng tư làm trong tiệc nhà, tộc học thúc sư Tống mỗ vô cùng hoảng sợ thay chủ bút. Lạc khoản rất tiêu chuẩn, chỉ là chức danh này có chút kém cỏi, nào có Thái trung đại phu nào đó Bố chính sứ nghe oai phong bằng.

Nghĩ đến phụ thân và ca ca đang ngủ say, Lý Hựu vì sự "chất phác" của bọn họ mà lệ rơi đầy mặt… bọn họ tối qua…

Kẻ sĩ có cái thói quen bôi bậy lên tường, gọi là đề bích, nhưng thứ nhất là đều ở danh lam thắng cảnh, thứ hai là trực tiếp đề bút viết. Chẳng thấy ai dùng loại đại tự báo* này, ở đầu đường hẻm, một buổi tối dán mười mấy tờ, quan trọng hơn là lại còn nhờ người khác viết hộ. ( báo chữ to )

Quan trọng nhất, quan trọng nhất, quan trọng nhất là, bản triều tư nhân dán đại tự báo phần lớn đều dùng để mắng chửi người khác cãi nhau thưa kiện! Chẳng tao nhã chút nào, giống văn học WC đời sau, đại loại như "Kẻ nào đó là vương bát đản". Khổ thân cho khúc thiên cổ tuyệt xướng 《Mộc Lan Hoa Lệnh》, lại bị truyền bá bằng phương thức tràn đầy tưởng tượng dung tục không chịu nổi kiểu tiểu nông này. Tuy rằng dường như phá vỡ sự câu thúc về quyền lên tiếng của kẻ sĩ, nhưng mà cũng quá...

Lý Hựu xoay người đang định che mặt bỏ đi, bên cạnh lại có hai vị thư sinh trường sam đi đến, đám người tự động nhường đường cho hai người bọn họ. Lại nghe thấy vị thư sinh đầu hơi cao kia gào khóc thảm thiết, nói với bạn đồng hành: "Ta vốn người phương Bắc, cần cù học tập hai mươi năm. May mắn thi đậu Giải Nguyên, tự cảm thấy có tài, đặc biệt đến Giang Nam bái hội quần anh tỷ thí một phen, muốn mượn cơ hội này dương danh Giang Chiết. Ai ngờ mới xuống thuyền, ở đường hẻm hẻo lánh, giữa đám tiểu thương dân phu, đã có thể nhìn thấy từ ngữ như thế này. Ngay cả nha dịch ti tiện này cũng chẳng kém gì Yến Kỷ Đạo thời Tống, Giang Nam quả nhiên văn phong hưng thịnh, hôm nay mới biết thế nào là ếch ngồi đáy giếng! Ta còn mặt mũi nào gặp gỡ bằng hữu Giang Nam!" Lại nói: "Bây giờ chia tay, ta về quê nhà đây, từ nay về sau cả đời không đến cái đất Giang Nam này nữa!"

Lý Hựu rất đồng tình tiễn vị thư sinh phương Bắc kia loạng choạng rời đi, vị Giải Nguyên công này, ta thật sự không phải cố ý đả kích ngươi đâu...

Bất luận như thế nào, không nhìn quá trình chỉ nhìn kết quả, danh tiếng của Lý Hựu bắt đầu truyền bá nho nhỏ, lác đác, lúc ẩn lúc hiện, nửa tin nửa ngờ, bánh xe lịch sử lăn biết bao nhiêu vòng lại ngượng ngùng lăn về phía trước một bước nhỏ.

May mà bài từ y đạo văn quả thực là tuyệt tác che giấu không nổi ánh sáng, nếu là một bài thơ Đường luật, còn dương dương tự đắc trương bảng rao bán, vậy bốn chữ "mặt dày mày dạn" sẽ trở thành ấn ký theo y không rời, y sẽ trở thành đối tượng bị dư luận khinh bỉ chế nhạo, nói không chừng trong tập truyện cười mấy trăm năm sau sẽ có một chỗ cho y. Thời đại này, dường như không tồn tại cái kiểu càng thối càng xấu càng ghê tởm, càng sao tác càng hot.

Bạn đang đọc Chạn Vương Lý Hựu của Tùy khinh phong khứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi truyenlichsu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.