Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo thù và phản báo thù (thượng)

Phiên bản Dịch · 2007 chữ

Trong ban phòng, xưng hô của đám bộ khoái với Lý Hựu chẳng biết từ lúc nào, từ Lý tiểu đệ biến thành Lý tiểu ca, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu. Lại có thêm chuyện bên cạnh tụ tập mấy tên bang dịch, Trương Tam Lý Tứ Vương Nhị gì đó, đều là người phụ thân năm đó từng dùng, sau này giải tán, hiện tại cảm thấy Lý Hựu hình như rất có tiền đồ, lại bám theo.

Hôm nay, Lý Hựu chuẩn bị đến mấy con phố buôn bán giục giã thu thuế cửa hàng (nghe cái tên giống như phí bảo kê, kỳ thật đây là loại thuế chính quy mà cửa hàng trong thành bản triều phải nộp, do huyện nha thu; Thuế khóa ti đề cập trước đó thu là thuế hàng hóa trong lưu thông). Đến huyện nha điểm danh xong, liền đi ra ngoài. Một gã sai vặt nội đường ra gọi Lý Hựu lại, truyền lời nói tri huyện đại nhân triệu kiến y.

Bị triệu kiến riêng đây chính là lần đầu tiên kể từ khi huyện lệnh nhậm chức hai tháng nay, trong lòng Lý Hựu đoán là vì hai bài từ kia. Đến công phòng tri huyện, lại là dập đầu quỳ lạy, chờ đại nhân hỏi chuyện.

"Hai bài 《Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến》 và 《Thuỳ phiên nhạc phủ thê lương khúc》 có phải do ngươi viết không?" Trần tri huyện, người luôn đề cao uy nghiêm trước mặt thuộc hạ, lúc này trên mặt cũng lộ ra vẻ tò mò không giấu được.

"Đúng vậy." Kể từ khi bị đánh hai trận đòn, cảm thấy nói nhiều sai nhiều, Lý Hựu trước mặt tri huyện luôn luôn nói ngắn gọn dứt khoát tuyệt không dài dòng.

Trần tri huyện rất bài bản khuyên nhủ: "Dâm từ diễm khúc đều là tà đạo, kinh nghĩa mới là..." Đột nhiên nhớ tới thân phận Lý Hựu, cho dù Lý Hựu có nghiên cứu Tứ Thư Ngũ Kinh thấu triệt thì có ích gì? Ngừng một chút không nói gì nữa liền để Lý Hựu lui ra.

Trong một công phòng khác của huyện nha, Hoàng sư gia ghé trên án, vung bút như bay: "Hư Giang tri huyện Trần công đến nhận chức, coi trọng văn hóa giáo dục, đề xướng thi thư lễ nghĩa, trong huyện văn phong thịnh vượng, giáo hóa rộng mở, lê dân bá tánh đều ca tụng. Có nha dịch Lý Hựu, chỉ biết đọc chữ, được Trần công giáo hóa, noi gương chuyện xưa của Lã Mông thời Đông Ngô, trong ba ngày học được cách làm thơ, làm hai bài từ, các huyện lân cận đua nhau truyền tụng, làm rạng rỡ văn phong huyện ta. Lý Hựu từng nói, nếu không có Trần công, giống như thân ở trong màn đêm dài đằng đẵng. Công đức của Trần công có thể thấy rõ ràng..."

Những gì Hoàng sư gia viết, nếu để Lý Hựu biết nhất định phải ói máu ba lít, đạo văn hai bài từ, mình còn chưa được hưởng lợi lộc gì, đã trở thành chính tích giáo hóa hữu hiệu của tri huyện đại nhân rồi. Trách nhiệm của tri huyện nói đơn giản chính là bốn hạng: tiền lương, giáo hóa, hình danh, trị an, hạng mục giáo hóa chiếm phần không nhẹ.

Lý Hựu ra khỏi huyện nha, triệu tập bang dịch, hùng hổ đi dạo một vòng trên phố, thu được mấy chục lượng bạc và mười mấy quan tiền đồng, đương nhiên thu thêm chút ít tiền trà nước là không thể tránh khỏi. Có một tiệm tơ lụa họ Tề làm ăn ế ẩm, thuế cửa hàng vẫn luôn nợ, Lý Hựu bèn gọi thuộc hạ từ trong tiệm này lấy tạm mấy xấp vải dệt gấm vóc thay cho tiền thuế.

Nộp đủ số lượng bạc tiền vật quy định lên huyện nha, buổi trưa ăn uống no say, đám bang dịch chia nhau chút bạc liền như chim muông tản đi, Lý Hựu cũng về ban phòng đánh một giấc.

Nhưng mà chưa ngủ được bao lâu, một bà thím mặc áo đỏ đeo khăn xanh xông vào, không giống người nhà lành. Lý Hựu cũng không quen biết, chỉ cho là đến tìm người khác.

Triệu bộ khoái cùng phòng cười nói: "Đây không phải là Tạ bà tử sao, đến cửa mua bán à?"

Lão bà tử nặn ra hai tia cười nói: "Quả là có một mối buôn bán tốt." Lại nói với Lý Hựu: "Đối diện có phải là Lý quan nhân?"

Lý Hựu đánh giá hai cái, rất cảm thấy lão bà tử này thần thái giống hệt bà mối trong hí văn, trong lòng lẩm bẩm chẳng lẽ là muốn làm mai cho tiểu gia ta sao. Y đáp: "Là ta, có chuyện gì?"

Lão bà tử nói: "Ở đây nói chuyện bất tiện, phiền Lý quan nhân dời bước đến quán trà bên cạnh, có một mối buôn bán muốn nói với quan nhân."

Lý Hựu trong lòng không vui, lão bà tử này từ lúc vào cửa đến giờ đều chưa giới thiệu mình là ai, thật sự là có chút tự đại, bà nói kêu ta đi ra ngoài là đi ra ngoài sao?

Triệu bộ khoái đi tới bên tai Lý Hựu nói nhỏ: "Lão bà tử này là làm nghề buôn hương bán phấn, gọi là Tạ bà tử, cực kỳ giảo hoạt. Dưới trướng nuôi mấy ả kỹ nữ, cái ả Diêu Hưng Nhi kia chính là người của bà ta." Chương trước có nói qua, cái ả Diêu Hưng Nhi này là kỹ nữ nổi tiếng nhất bản thành, thường cùng văn nhân tài tử xướng họa qua lại, quan yến cũng là nhất định phải gọi ả đến góp vui, nhân vật có máu mặt hạng nhất.

Nguyên lai là một lão tú bà, Lý Hựu hừ lạnh một tiếng nói: "Ta lười nhúc nhích, có chuyện gì nói nhanh."

Tạ tú bà cũng không khách sáo, mở miệng nói: "Nha đầu nhà ta, Diêu Hưng Nhi, rất thưởng thức từ mà Lý quan nhân viết, ta thân là má mì, không thể không vì nữ nhi mà bận tâm. Từ nay về sau, từ ngươi viết, ba lượng một bài bán cho nữ nhi ta vậy." Trong lòng bà ta nghĩ, loại người như Lý Hựu ngâm thơ làm phú thật sự một chút tác dụng cũng không có, viết ra có thể bán lấy bạc trắng mới là chính lý.

Kỳ thực, Tạ tú bà nghĩ cũng không sai, không lăn lộn trong giới đọc sách, Lý Hựu sao chép thơ từ quả thật không có tác dụng gì lớn, thật sự không bằng bán cho người khác đổi chút tiền thực tế hơn, bản thân Lý Hựu cũng không phủ nhận điểm này. Thế nhưng, cái vẻ có chút ra vẻ bề trên của Tạ tú bà khiến Lý Hựu chán ghét, huống chi giá ba lượng một bài y cũng không thể nào chấp nhận. Lúc này giá ruộng ở huyện Hư Giang đã mười mấy lượng bạc rồi, từ tinh phẩm của Nạp Lan Tính Đức năm bài mới đổi được một mẫu ruộng, trong bụng Lý Hựu lại có bao nhiêu hàng?

Lão tú bà này dám ra giá như vậy nhất định là có chỗ dựa, Lý Hựu thầm nghĩ, ngoài miệng cười lạnh nói: "Ta nghe nói Diêu Hưng Nhi một đêm giá mười lượng bạc, chỉ bỏ ra ba lượng bạc mua từ sao?"

Ai ngờ lão tú bà kia còn dứt khoát hơn Lý Hựu, căn bản không trả giá, cũng cười lạnh mấy tiếng chỉ thẳng sống mũi Lý Hựu nói: "Lý quan nhân rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, chờ tin tốt đi. Lão thân lời nói đến đây thôi, sau này còn gặp lại." Nói xong xoay người đi ra ngoài.

Triệu bộ khoái tiến đến lo lắng nói: "Lý tiểu ca, Nhị lão gia nhà chúng ta rất mê muội Diêu Hưng Nhi, cùng với Tạ lão bà tử này qua lại mật thiết. Chọc giận bà ta, ngươi sợ là có chút phiền phức rồi."

Nhị lão gia này, tự nhiên chính là Chu huyện thừa bản huyện. Huyện thừa là phó quan của tri huyện, phụ tá xử lý công việc huyện chính. Trần tri huyện bản huyện xuất thân tiến sĩ nhị giáp, cái mác này rất cứng, tri phủ cũng phải cất nhắc hắn, từ khi nhậm chức thi hành chính sự lại cần mẫn, cho nên Chu huyện thừa tuổi gần bốn mươi, sự tồn tại cũng không phải là mạnh mẽ như vậy. Nhưng Chu huyện thừa dù sao cũng là quan bát phẩm, đâu phải là tiểu lại nha dịch không nhập lưu có thể so sánh.

Sự trả thù đến còn nhanh hơn tưởng tượng, qua hai ngày, Chu huyện thừa gọi Lý Hựu đến, mắng: "Lương thực quốc thuế là gốc rễ quốc khố, triều đình sử dụng đều xuất phát từ đây, há có thể xem nhẹ? Tên nô tài ngươi, chơi bời lêu lổng khi thi hành công vụ, thiếu hụt tham ô đều có đủ, trên thì phụ ơn nước, dưới thì hổ thẹn với lê dân, còn dám ở công môn đi lại sao!"

Lý Hựu biện giải nói: "Lão gia minh xét, không hề có chuyện thiếu hụt tham ô!"

"Lần này thu thuế ngân, thuế ngân của Tề gia đoạn điếm* đâu?" Chu huyện thừa chất vấn. (tiệm vải)

Lý Hựu tiếp tục biện giải nói: "Bẩm lão gia, tiệm đó không có tiền, tiểu nhân chỉ đành lấy từ trong tiệm mấy xấp đoạn gấm thay thế, đã giao nộp vào kho rồi."

"Tên nô tài láo xược, còn dám ngụy biện! Tiểu lại coi kho căn bản không thấy đoạn gấm gì, không phải ngươi cố ý thiếu hụt thì chính là tham ô. Hơn nữa mấy người các ngươi giờ ngọ chè chén say sưa chia bạc rời đi, không tham ô, lấy đâu ra bạc?"

Lý Hựu trong lòng hiểu rõ, đây là Chu huyện thừa muốn ép y vào chỗ chết. Không chỉ vu oan giá họa, còn đem chuyện thu thêm chút ít ra bắt lỗi, phải biết rằng, mỗi nha dịch thu thuế ngân đều sẽ thu thêm một ít, đây là quy tắc ngầm của xã hội, Chu huyện thừa ngay cả điểm này cũng lôi ra không tha.

"Thấy ngươi không còn gì để nói nữa rồi chứ? Bản quan phán ngươi đánh roi ba mươi, cách chức sai dịch, trục xuất khỏi công môn!"

Lý Hựu biết nói thêm vô ích, cũng không màng trên dưới tôn ti, phẫn hận đẩy cửa bỏ đi, vội vàng đi tìm Hoàng sư gia cầu cứu. Lý Hựu tự nhận đã làm cho ông ta nhiều chuyện như vậy, công lao khổ lao đều có, chung sống ít nhiều cũng có chút tình nghĩa, chung quy không nên thấy chết mà không cứu. Ai ngờ Hoàng sư gia không có ở nha môn, hỏi người gác cổng thì nói là đi dự tiệc, nói là hôm nay bản huyện có vị Chu lão đại nhân từng làm Thị lang cáo lão hồi hương đi ngang qua, Trần tri huyện mang theo Hoàng sư gia bái kiến khoản đãi.

Có hai tên nha dịch phụng mệnh đến bắt Lý Hựu, Lý Hựu chắp tay nói: "Tiểu đệ muốn ra ngoài tìm Hoàng sư gia, hai vị ca ca giơ cao đánh khẽ, châm chước một chút." Hai người liếc nhìn nhau, cho Lý Hựu một cái nháy mắt, không trả lời vẫn giả bộ tiến lên động thủ. Lý Hựu hiểu ý, rướn chân bỏ chạy, hai người đuổi theo nhưng đuổi không kịp, nhưng vẫn cứ bám theo phía sau.

Bạn đang đọc Chạn Vương Lý Hựu của Tùy khinh phong khứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi truyenlichsu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.