Khách sạn Bán Đảo, Thích Y Vân trang điểm nhẹ nhàng càng gia tăng vẻ xinh đẹp làm rung động lòng người. Dường như cô ta không nên tồn tại ở thế tục mà là tiên nữ trên trời, người như cô ta, nhất định sẽ khiến cho những cô gái khác tự ti mặc cảm.
Cô ta ngồi ngay ngắn trên giường, hai chân thon dài gác lên nhau, càng để lộ ưu thế chân dài của cô ta, mê hoặc lòng người.
Đông Hạo cúi đầu, ánh mắt cũng không dám dừng lại trên người Thích Y Vân, bởi vì với gã mà nói, đó là sự không tôn trọng
đối với cô chủ.
"Cô chủ, sao Hàn Phong lại xuất hiện ở đây, tôi nhớ bọn họ chưa từng trở lại Trung Quốc." Vẻ mặt Đông Hạo vô cùng nghi hoặc hỏi.
Nhà họ Hàn ở khu người Hoa của Mỹ thuộc về tồn tại đứng đầu, gần như tất cả người Hoa đều biết, vì vậy Thích Y Vân vô cùng quen thuộc với nhà họ Hàn, hơn nữa phiền phức lần này của nhà họ Thích, hoặc ít hoặc nhiều có dính dáng đến nhà họ Hàn, cô ta còn cố ý tìm hiểu nhà họ Hàn.
Từ rất lâu nhà họ Hàn đã đặt chân ở khu người Hoa tại nước Mỹ, là một gia tộc có lịch sử lên đến trăm năm, nội tình vô cùng sâu, nhưng bọn họ chưa từng trở lại Trung Quốc, trước kia Thích Y Vân đoán về mặt này, có lẽ nhà họ Hàn có cấm kỵ nào đó.
Nhưng hôm nay, Đông Hạo lại bắt gặp Hàn Phong, điều này khiến Thích Y Vân vô cùng bất ngờ.
"Bọn họ đến Trung Quốc, nhất định là có nguyên nhân, nói không chừng nhà họ Hàn có kế hoạch quay về Trung Quốc
phát triển." Thích Y Vân nói.
"Thế nhưng tôi nghe nói, nhà họ Hàn hoàn toàn khinh thường việc làm ăn ở Trung Quốc, sao đột nhiên lại có quyết định như vậy?" Đông Hạo khó hiểu hỏi.
"Trung Quốc ngày nay không thể so với trước kia, sức ảnh hưởng của Trung Quốc trên quốc tế đã không thua bất kỳ quốc gia nào, nhà họ Hàn bắt đầu coi trọng thị trường này cũng không có gì lạ, nhưng..." Thích Y Vân cau mày, muốn nói lại thôi.
"Nhưng cái gì?" Đông Hạo hiếu kỳ hỏi.
"Tôi cảm thấy, chuyện này không đơn giản như tôi nghĩ, Hàn Phong cũng không phải người có thể làm nên chuyện lớn, có lẽ, không chỉ Hàn Phong tới, còn có Hàn Yên." Thích Y Vân nói, mặc dù Hàn Phong thân là nam nhi, nhưng năng lực của anh ta lại không thể sánh bằng Hàn Yên, hơn nữa địa vị ở nhà họ Hàn cũng không bằng Hàn Yên, nếu thật sự đến Trung Quốc phát triển, hẳn là Hàn Yên ra mặt.
"Cần tôi đi điều tra thủ không?" Đông Hạo hỏi.
"Không cần." Thích Y Vân không hề do dự lắc đầu, bảo: "Dáng vẻ của tôi bây giờ, cho dù có gặp thoáng qua bọn họ, nhất định bọn họ cũng không biết, không cần phải đánh rắn động cỏ."
"Tôi đã sắp xếp tại mắt ở ngoài khách sạn, nếu Hàn Yên đến thật, nhất định cô ta sẽ lộ diện, chúng ta cũng có thể hay tin." Đông Hạo nói.
Vừa dứt lời, điện thoại của Đông Hạo liền vang lên.
Sau khi hai người nhìn nhau, Đông Hạo
mới nhận điện thoại.
"Cô chủ, Hàn Tam Thiên đến khách sạn rồi." Đông Hạo nói.
Hàn Tam Thiên!
Vô duyên vô cớ anh đến khách sạn làm
Nhà họ Hàn!
Mí mắt Thích Y Vân giật giật, tuy rằng có rất nhiều người họ Hàn, nhưng trực giác của cô ta nói cho hay, chuyện này, có lẽ không phải trùng hợp đơn giản như vậy
"Chẳng lẽ... Hàn Tam Thiên có quan hệ gì đó với nhà họ Hàn?" Trong lòng Thích Y Vân hoảng hốt nói, cô ta luôn thủ điều tra thân phận của Hàn Tam Thiên, thế nhưng tai mắt ở Trung Quốc rất ít, tài nguyên mà Đông Hạo sử dụng được cũng có hạn, vì vậy mãi mà không thể nào điều tra ra lại lịch thực sự của Hàn Tam Thiên.
Nhưng mà hiện tại, người nhà họ Hàn ở chỗ này, mà Hàn Tam Thiên tuyệt đối không thể nào tới tìm cô ta, như vậy lý do duy nhất chính là, Hàn Tam Thiên gặp mặt Hàn Phong, hoặc là Hàn Yên.
Đông Hạo phát hiện tay Thích Y Vân run nhẹ, lo lắng hỏi: "Cô chủ, cơ thể cô khó chịu à?"
Thích Y Vân lắc đầu, không phải cơ thể cô ta khó chịu, mà là kích động.
Nếu Hàn Tam Thiên là người của nhà họ Hàn, như vậy anh càng có năng lực giúp đỡ nhà họ Thích, điều này cũng càng cho thấy Thích Y Vân không chọn làm người!
Ngoài khách sạn Bán Đảo, Mặc Dương đã sớm dẫn người chờ ở chỗ này.
Sau khi có kinh nghiệm bị đánh một trận khi dự tiệc một mình, lần này Hàn Tam Thiên cực kỳ cẩn thận, anh không muốn bị người ta tính kế nữa, chuyện như thế xảy ra một lần trong đời là đủ.
"Không có tin tức gì, chỉ là địa vị của đối phương cũng không nhỏ, nếu không đã không đến mức không điều tra được gì." Mặc Dương nói.
"Không cần điều tra, là người hay quỷ, nhìn thử sẽ biết." Hàn Tam Thiên nói, trong lòng anh có vài suy đoán về việc này, chỉ là vẫn không dám khẳng định mà thôi.
Lúc này, một cô gái bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên, thái độ ngạo mạn, tuy rằng chiều cao không bằng Hàn Tam Thiên nhưng thái độ của cô ta lại như ở tít trên cao.
"Anh là Hàn Tam Thiên hả?" Cô gái tên là Hàn Thanh, tuy rằng cô ta họ Hàn nhưng không mang dòng máu nhà họ Hàn, từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Hàn, trông nom việc vặt trong cuộc sống cho Hàn Yên, thân phận được xác định cũng chỉ là nha hoàn nhà họ Hàn mà thôi.
"Cô là ai?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Hàn Thanh khinh thường quan sát Hàn Tam Thiên, nói: "Tôi là Hàn Thanh, cô chủ nhà chúng tôi muốn gặp anh, nhưng cô ấy không muốn gặp người không liên quan."
Người không liên quan, tất nhiên là Mặc Dương rồi.
Mặc Dương cười khổ, khí thế ngang ngược trên người con nhóc này cũng không biết được nuôi ra trong hoàn cảnh gì.
Cô chủ? Cũng chỉ là một cô gái mà thôi.
Nếu là con gái, Hàn Tam Thiên cũng không lo lắng nhiều như vậy, hơn nữa anh gần như có thể khẳng định đối phương là ai, anh nói với Mặc Dương: "Ông chờ ở đây đi."
"Ừm." Mặc Dương cười nhẹ gật đầu, không có dị nghị.
Hàn Thanh cười nhạo nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Không ngờ rằng loại người như anh mà còn có thuộc hạ."
| "Đây là anh em, không phải thuộc hạ."
Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 49 |