Hàn Thanh khinh thường nhìn thoáng qua Mặc Dương, trong thế giới của cô ta, bất cứ chuyện gì cũng là vì lợi ích mới liên quan tới nhau, thứ gọi là anh em, chỉ là cách nói khác êm tai mà thôi.
Hàn Tam Thiên có thể cảm nhận được sự kiêu căng hống hách từ trên người Hàn Thanh, xem ra người nhà họ Hàn ở nước Mỹ, thực chất bên trong đã có một cảm giác ưu việt mạnh mẽ, vì vậy mới khiến cả
một người làm cũng kiêu ngạo như vậy.
Đi theo Hàn Thanh lên lầu rồi vào phòng, Hàn Yên mặc áo ngủ mỏng phác họa đường cong cơ thể hoàn mỹ.
"Nếu mắt anh dám nhìn lung tung, tôi sẽ móc mắt anh." Vừa mới gặp câu đầu tiên Hàn Yên đã vô cùng không khách sáo, nhưng dưới cái nhìn của cô ta là bình thường, nhà họ Hàn ở thủ đô, một nhánh của gia tộc đáng lẽ đã không còn tồn tại từ lâu, sao cô ta lại đặt vào mắt chứ.
Hàn Tam Thiên cười nhạt một tiếng, người làm kiêu ngạo, chủ nhân lại càng tỏ
ra kiêu ngạo một cách nhuần nhuyễn hơn.
"Cô tìm tôi làm gì?" Hàn Tam Thiên thờ ơ hỏi.
"Tôi là ai, anh biết không?" Hàn Yên liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, trong lòng hơi ngạc nhiên về vẻ bề ngoài của Hàn Tam Thiên, nhưng cũng chỉ là một chút kinh ngạc mà thôi, dù sao người đẹp trai mà cô ta quen ở Mỹ nhiều không kể xiết.
"Nếu tôi đoán không lầm, cô là người nhà họ Hàn ở Mỹ nhỉ." Hàn Tam Thiên nói.
Hàn Yên nở nụ cười, nói: "Quả nhiên các
người còn nhớ rõ bọn tôi, xem ra, vẫn luôn có ý định bám lên nhà họ Hàn ở Mỹ
nhỉ."
"Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin mù quảng chỉ khiến người ta cảm thấy cô nực cười mà thôi." Hàn Tam Thiên nói, bám lên nhà họ Hàn ở Mỹ, đó là chuyện anh chưa từng nghĩ tới, hơn nữa anh cũng không cần.
"Anh nói tôi nực cười?" Hàn Yên nghe thây câu này, lập tức tức giận, vẻ mặt dữ tợn nhìn Hàn Tam Thiên, nói tiếp: "Anh chẳng qua là một kẻ vô dụng của gia tộc nhánh mà thôi, có tư cách gì nói tôi nực
cười."
"Quỳ xuống, xin lỗi cô chủ đi." Hàn Thanh
bên cạnh lạnh giọng quát lớn.
Hàn Tam Thiên nhíu mày, gia tộc phải thế nào mới có thể dạy ra một người như vậy, hoàn toàn không biết tôn trọng người khác, hơn nữa còn chẳng đặt bất kỳ ai vào mắt.
"Nhà họ Hàn chỉ dạy cô ngạo mạn thôi hả? Thế trưởng bối của cô có nói cho cô biết, ngạo mạn là phải trả giá đắt không?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.
"Anh sẽ vì bất kính với tôi mà trả giá thật đắt, có điều tôi chẳng muốn so đo với loại người rác rưởi như anh, trong mắt tôi, anh chỉ là một tên bỏ đi tồi tệ mà thôi." Hàn Yên nói.
"Nếu như tôi là tên bỏ đi, cô tìm tôi làm gì?" Hàn Tam Thiên hỏi.
"Cha tôi sợ các người bôi đen nhà họ Hàn, nên mới kêu tôi tới nơi tồi tàn này cảnh cáo anh, anh tưởng tôi bằng lòng tới Trung Quốc hả, chỗ này so với nước Mỹ chỉ khiến tôi buồn nôn." Hàn Yên khinh thường nói.
| Những lời này khiến Hàn Tam Thiên cười khẩy, mặc kệ cô ta lớn lên ở đâu, trong cơ thể dẫu sao cũng chảy dòng máu người Hoa, vậy mà cô ta lại chửi bới Trung Quốc như thế, căn bản không xứng có huyết mạch của Viêm Hoàng!
"Thân là người Hoa, đáng lẽ nên coi đó là quang vinh, đáng lẽ nên cảm thấy may mắn." Hàn Tam Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
| Hàn Yên đột nhiên cười phá lên, nói:"Xem đây là quang vinh? Cũng chỉ có loại vô
dụng bỏ đi như anh mới cảm thấy vinh hạnh, chưa thấy sự đời, không biết thế giới bên ngoài tốt bao nhiêu, tôi hiểu mà."
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 57 |