Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2241 chữ

"Alo."

Giờ khắc này, đối với Tô Nghênh Hạ, trời đất dường như đã trở nên yên tĩnh. Giọng nói quen thuộc này, tuy chỉ mới là vài ngày không thấy, nhưng đã khiến cho Tô Nghênh Hạ nhất thời chảy nước mắt.

Nhìn thấy đã bắt máy, Tưởng Lam mới trả điện thoại di động lại cho Tô Nghênh Hạ. Hơn nữa,ở bên tai Tô Nghênh Hạ nhẹ giọng nói: "Nhớ hỏi một chút gần đây cậu ấy đang làm gì. Nếu có phiền phức gì con hãy giúp cậu ấy một chút."

Cầm điện thoại lên, tay Tô Nghênh Hạ hơi hơi run rẩy. Dường như trong đời cô chưa bao giờ căng thẳng đến như vậy, nghe giọng nói của Hàn Tam Thiên trong điện thoại, càng khiến cho cô không biết làm sao.

Tưởng Lam thấy Tô Nghênh Hạ không nói lời nào, chọt chọt cánh tay của Tô Nghênh Hạ ý bảo cô mau mau nói chuyện đi.

Bà so ra còn sốt ruột hơn Tô Nghênh Hạ, bởi vì chỉ có thăm dò được sự tình của Hàn Tam Thiên, bà mới thật sự có tư cách đạt được hợp tác với Hàn Yên.

Tô Nghênh Hạ hít sâu một hơi: "Alo."

Đầu điện thoại bên kia, Hàn Tam Thiên nghe được giọng nói của Tô Nghênh Hạ khóe miệng anh bất giác giương lên một nụ cười. Tuy rằng anh cố nén ham muốn gọi điện thoại cho Tô Nghênh Ha, nhưng mà có thể nhận được cuộc điện thoại của Tô Nghênh Hạ gọi đến, trong lòng anh vẫn vô cùng vui vẻ.

"Xin lỗi, không có thương lượng với em." Hàn Tam Thiên nói.

Nghe được ba chữ thực xin lỗi này, trongnháy mắt Tô Nghênh Hạ lệ nóng chảy ra. Tất cả oán trách với Hàn Tam Thiên giờ khắc này đều tan thành mây khói.

Nhìn thấy trong phòng còn Tưởng Lam, Tô Nghênh Hạ đẩy bà ra ngoài, gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực.

Vốn Tưởng Lam còn muốn đứng trong góc khuất lắng nghe, bị Tô Nghênh Hạ không nể tình nhất ở ngoài cửa. Điều này khiến cho nét mặt bà ta hiện lên lạnh lẽo, chẳng qua chỉ cần Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ, bà cũng sẽ có biện pháp mọi từ trong miệng Tô Nghênh Hạ ra, điểm này bà cũng không cần quá lo lắng.

"Anh không sao chứ?" Trong phòng, Tô Nghênh Hạ lo lắng hỏi. Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ như tập đoàn nhà họ Hàn, Tô Nghênh Hạ đã suy nghĩ rất nhiều lần về một chuyện, rốt cuộc Hàn Tam Thiên có cơ hội thắng hay không. Thế nhưng là dựa theo từng nhân tố để phán đoán thì Tô Nghênh Hạ đều không nhìn thấy bất cứ cơ hội nào.

Việc này giống như một trận chiến đấu giữa người khổng lồ và con sâu con kiến. Cho dù Hàn Tam Thiên có bao nhiêu thủ đoạn, đứng trước mặt thực lực tuyệt đối

đều lộ vẻ không chịu nổi một đòn.

Vốn liếng khổng lồ của tập đoàn nhà họ Hàn đổ vào trận này, trừ phi Hàn Tam Thiên có thực lực chống lại vốn liếng mạnh mẽ này hay anh hoàn toàn không có cơ hội giãy dụa.

"Yên tâm đi, anh có kế hoạch." Hàn Tam Thiên nói.

"Có cái gì em có thể giúp đỡ nổi không. Em không mong muốn bản thân cái gì cũng không làm được." Tô Nghênh Hạ nói.

Về kế hoạch thôn Thành Trung, Hàn Tam Thiên để cho Dương Hưng tiến hành trong bí mật. Bởi vì chuyện này một khi bị Hàn Yên biết rõ, muốn thành công thì gần như là không có khả năng.

Tuy rằng anh sẽ không hoài nghi Tô Nghênh Hạ, nhưng cho dù nói cho cô biết việc này cũng không có ích gì, vì vậy anh không cần phải đề cập đến.

"Anh có thể tự mình giải quyết, em cứ yên tâm đi." Hàn Tam Thiên nói.

"Em có thể biết rõ kế hoạch của anh

không. Hiện tại trong lòng em rất bất an, không nhìn thấy anh giống như là lúc nào cũng có thể mất đi anh vậy." Mấy ngày nay trong lòng Tô Nghênh Hạ đều cực kỳ không an tâm, cảm giác lo được lo mất càng ngày càng nghiêm trọng. Dù sao hơn ba năm này, Hàn Tam Thiên vẫn luôn

bên cạnh bảo vệ cô, chưa bao giờ rời đi giống như bây giờ.

Hàn Tam Thiên trầm mặc một lát, nói: "Tin tức gần nhất anh nhận được là tập đoàn nhà họ Hàn muốn xây dựng lại thôn Thành Trung. Anh đang có ý định bí mật mua lại thôn Thành Trung, như vậy mới có thể đủ ngăn lại sự phát triển của tập đoàn nhà họ Hàn."

"Thôn Thành Trung!" Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ khiếp sợ, thân là người ở thành phố Thiên Vân này, cô vô cùng hiểu rõ thôn Thành Trung này đã trải qua bao nhiêu lần dỡ bỏ và dời đi nơi khác không thành công. Mặc dù tập đoàn nhà họ Hàn muốn nắm giữ thôn Thành Trung này cũng tuyệt đối không dễ dàng, chớ nói chi là Hàn Tam Thiên muốn bí mật mua thôn Thành Trung chứ, đây gần như là chuyện không thể nào làm được.

"Chuyện này rất khó, chẳng qua anh sẽ thủ dùng năng lực lớn nhất của mình.

Nếu để cho tập đoàn nhà họ Hàn đạt được, vậy thì thành phố Thiên Vân này lập tức có thể trở thành thiên hạ của bọn họ rồi." Hàn Tam Thiên thở dài một hơi, nói. Nếu như đã đi đến bước này, thành phố Thiên Vân cũng chỉ có thể chắp tay tặng người. Mà anh, nháy mắt sẽ biến thành chủ nhà có tang, chạy trốn khỏi thành phố Thiên Vân. Đến lúc đó anh nhất định là phế vật danh xứng với thực.

Nhà họ Hàn ở nước Mỹ, ông nội Thái không cam lòng tới mức nào Hàn Tam Thiên không thể nào tưởng tượng được. Nhưng mà anh hiểu rõ, bản thân nhất định phải vì ông nội Thái tranh giành một hơi.

"Em tin tưởng anh, anh nhất định có thể làm được. Không một ai có thể tiêu diệt anh." Tô Nghênh Hạ nói.

"Có em tin tưởng anh, anh sẽ càng có sức mạnh để đối mặt với chuyện này." Hàn Tam Thiên cười nói.

Hai người trò chuyện một chút việc nhỏ thường ngày, sau đó lưu luyến không rời cúp máy, vẻ mặt hai người cơ hồ là khắc từ chung một cái khuôn ra vậy, đều tràn đầy không nỡ.

Vào lúc này, chuông cửa nhà Hàn Tam Thiên vang lên.

"Em tìm anh có việc gì sao?" Mở cửa, nhìn thấy Dương Mạnh ngoài của Hàn Tam Thiên kinh ngạc hỏi.

"Chuyện hôm nay cảm ơn anh. Nếu không có anh giúp đỡ, hậu quả thật không tưởng tượng nổi." Dương Mạnh có chút bối rối vội vàng nói, cô thừa dịp lúc Phỉ Nhi đang tắm rửa lén chạy ra ngoài cảm ơn Hàn Tam Thiên, có chút 'có tật giật mình.

"Tiện tay mà thôi, em muốn cảm ơn anh thì...Hôm khác có thể mời anh ăn cơm." Hàn Tam Thiên cười nói.

Dương Mạnh vốn có ý định như vậy, hơn nữa còn muốn tự mình xuống bếp. Nấu cho Hàn Tam Thiện một bữa ngon đấy, nhưng mà Mễ Phỉ Nhi không đồng ý cho nên cô đành bỏ qua ý nghĩ này.

"Cái này...Được, được, có cơ hội em nhất định mời anh một bữa cơm." Dương

Manh nói ra.

"Nếu như không tiện, thì cũng không cần thiết đâu." Hàn Tam Thiên cười nói, nhìn thần sắc Dương Manh, anh có thể nhìn ra là lúc này Dương Manh đang gấp, hẳn là muốn nhanh chóng về nhà sợ bị Mễ Phỉ Nhi phát hiện.

"Có, đương nhiên là có. Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ mời anh ăn cơm ạ, em thề." Dương Manh giơ tay phải lên, một bộ dáng chắc nịch nghiêm túc làm được.

Hàn Tam Thiên nhịn không được bật cười, tính cách của Dương Mạnh và Mễ Phỉ Nhi khác nhau hoàn toàn, có thể do các cô luôn luôn đi tới chung một chỗ nên đã trở thành chị em tốt. Điều này khiến cho Hàn Tam Thiên nghĩ không ra.

"Không có chuyện gì khác thì nhanh đi về đi, nếu như bị Mễ Phỉ Nhi phát hiện. Cô ta chắc chắn sẽ dạy dỗ em đấy." Hàn Tam Thiên nói.

Sắc mặt Dương Manh đỏ lên, không thể ngờ Hàn Tam Thiên có thể nhìn thấy suy nghĩ của cô.

"Cậu Hàn, chị Phỉ Nhi thật ra là một người tốt." Nói xong, Dương Mạnh chạy như điên về nhà. Phát hiện Mễ Phỉ Nhi còn chưa bước ra từ phòng tắm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ đóng cửa lại, Mễ Phỉ Nhi có phải người tốt hay không anh không biết. Nhưng cô ta chắc chắn là kẻ nịnh hót, điểm này Hàn Tam Thiên tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.

Địch ý của Mễ Phỉ Nhi đối với anh, e rằng sau khi cô ta biết được chủ tịch của bất động sản Nhược Thủy là ai thì mới có thể biến mất nhỉ.

Trở lại phòng, Hàn Tam Thiên mơ màng ngủ say. Ngày mai anh cần quay về Thủ Đô một chuyến, đã nhiều năm như vậy.

anh cũng không mở miệng đòi tiền nhà họ Hàn. Bởi vì cơ nghiệp anh bí mật sáng lập

nơi đó, đã đủ cho anh hô mưa gọi gió của thành phố Thiên Vân này.

Nhưng mà ngày nay tập đoàn nhà họ Hàn đột nhiên xuất hiện, hơn nữa Hàn Tam Thiên đã cho Tô Nghênh Hạ một nửa tài sản rồi. Vì vậy không thể không tìm Thi Tinh mở miệng với bà, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

"Không nghĩ tới tiền lại có thể quan trọng như vậy, trước kia mình còn xem thường vật này chứ." Nằm ngửa trên giường, vẻ mặt Hàn Tam Thiên cảm thán nói.

Tay bất giác sờ ngực, cũng không đeo dây chuyền của mình. Không có lúc nào không đeo máy nhận tín hiệu trên cổ, chỉ tiếc đã lâu như vậy rồi mà một chút tín hiệu từ máy nhận tín hiệu cũng không có truyền đến. Không biết tình huống hiện tại của Chuột Chũi rốt cuộc như thế nào rồi.

"Ông nội, hy vọng ông vẫn còn sống. Tam Thiên muốn ông tận mắt nhìn thấy nhà họ Hàn ở nước Mỹ khuất phục dưới chân cháu như thế nào đấy."

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Hàn Tam Thiên xuất phát đi đến sân bay. Vừa đúng lúc Tô Nghênh Hạ về đến biệt thự Sơn Yêu sau buổi chạy bộ buổi sáng.

Về tình hình chung, sáng sớm bàn ăn không thể nào có đủ mặt bởi vì Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu đều có thói quen ngủ nướng. Buổi sáng có thể nhìn thấy bọn họ, không khác gì thấy kỳ tích.

Nhưng mà hôm nay, Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu vậy mà đang ngồi ăn bữa sáng trên bàn. Điều này khiến cho Tô Nghênh Hạ giống như đang gặp ảo giác.

"Mẹ, cha, hôm nay hai người có chuyện gì

hả? Sao rời giường sớm như vậy ạ?" Tô Nghênh Hạ kinh ngạc hỏi.

Từ sau khi Tô Nghênh Hạ quản lý việc nhà, Tường Lam vốn không làm việc gì càng thêm chơi bời lêu lỏng, Tô Quốc Diệu cũng không còn muốn nghĩ tới chuyện công việc. Gia đình khác là rỉa người già trong nhà, còn nhà họ Tô thì là rỉa con gái.

"Đã lâu không có ngồi ăn bữa sáng với con rồi. Hôm nay mẹ và cha con cố ý dạy sớm một chút ăn với con đó." Tưởng Lam nói.

Tô Quốc Diệu ở một bên phụ họa nói: "Đúng vậy đó đúng vậy đó, chúng là người một nhà. Thế nhưng rất lâu rồi chưa cùng nhau ăn bữa sáng rồi."

Tô Nghênh Hạ ngồi xuống bàn ăn, nghi hoặc nói: "Một bữa sáng mà thôi, không ăn cùng nhau thì có cái gì nghiêm trọng hay sao?"

"Đương nhiên nghiêm trọng rồi. Chúng ta chính là người một nhà, sao có thể không cùng nhau ngồi ăn bữa sáng được chứ." Tưởng Lam đương nhiên nói.

Tô Nghênh Hạ có cảm giác Tưởng Lam hôm nay rất kỳ lạ, giống như là thay đổi thành một người khác rồi ấy.

"Mẹ, không phải là mẹ sợ con đau lòng chứ. Tối qua con và Tam Thiên đã tâm sự với nhau rồi, bây giờ một chút con cũng không lo lắng." Tô Nghênh Hạ nói.

Từ nãy tới giờ Tưởng Lam vẫn luôn nghĩ biện pháp để nói đến chủ đề liên quan Hàn Tam Thiên. Hiện tại Tô Nghênh Hạ chủ động đề cập đến, đối với bà mà nói đây chính là cơ hội tốt.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.