Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1422 chữ

Nhiều năm qua, Sùng Dương cũng không phải không nghĩ đến hình ảnh bản thân chiến thắng Viêm Quân, nhưng mà đến giây phút một lần nữa chạm mặt với Viêm Quân, ông ta hoàn toàn nhận ra, muốn thắng được Viêm Quân, chỉ có thể ở trong mơ.

“Xem ra nơi này đã hủy đi tính khát máu của ông, nhớ năm đó ông còn rất phách lối ở trước mặt của tôi.” Viêm Quân nói.

Trước kia sùng Dương thật sự là kẻ ngông cuồng. Lần đầu tiên gặp mặt ViêmQuân, hoàn toàn không coi Viêm Quân ra gì. Tận đến sau khi ra tay, hiểu rõ chênh | lệch giữa mình với Viêm Quân, ông ta mới bắt đầu thu minh. Không phải là do hoàn cảnh nơi này mài mòn đi tính khát máu của ông ta, nếu đổi lại là những người khác, đã sớm thoải mái chém giết, nhưng đối phương là Viêm Quân, dù với tính cách của ông ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Không dám.” Hai chữ đơn giản, đã tỏ rõ thái độ của Sùng Dương với Viêm Quân.

“Để cậu ta ở đây dưỡng thương, sau khi vết thương lành lại thì để cậu ta xuống

núi.” Viêm Quân lại nói.

“Ông yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ta, sau này Kỳ Hổ sẽ là đàn em của cậu ta.” Tùng Dương đáp.

“Có thể làm đàn em của cậu ta, là vinh hạnh của đồ đệ ông.” Viêm Quân cười.

Lúc Tùng Dương nhìn thấy Viêm Quân xoay người rời đi, không khỏi nghi ngờ: “Cậu ta là ai mà đáng để ông giúp đỡ? Và lại vì sao ông lại không tự mình ra tay?”

“Cậu ta là ai, ông không có tư cách để biết. Về lý do tại sao tôi không ra tay thì bây giờ là thế giới của người trẻ, tôi chỉ cần cam đoan tính mạng của cậu ta được an toàn. Còn lại chỉ có thể để chính cậu ta tự mình xông lên, dựa vào cố gắng của bản thân mà đạt được vị trí của mình, như vậy mới không dễ dàng sụp đổ.” Viêm Quân nói xong thì bỏ đi.

Vẻ mặt Sùng Dương ảo não, nếu như ông không có ý muốn giết hai người này, Viêm Quân cũng sẽ không xuất hiện.

Bỏ ra thời gian nhiều năm như vậy cũng không quên được ác mộng, bây giờ khiến ông nhớ lại lần nữa, sợ rằng ác mộng tối nay rất khó vượt qua.

Kỳ Hộ chật vật đứng dậy, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi, hỏi han: “Sư phụ, tên nhóc này là ai, sao lại lợi hại như vậy?”

Sùng Dương không trả lời vấn đề của Kỳ Hổ mà lớn tiếng quát: “Mau đưa hai tên kia vào trong sơn động, trên mặt đất lạnh, nếu như bị cảm, vậy mạng già của sư phụ con cũng không sống lâu được nữa.

Vai trái vai phải của Kỳ Hổ mỗi bên một người, nâng Hàn Tam Thiên và Đạo Thập Nhị vào trong hang, đồng thời rải lên đất rất nhiều cỏ khô, để bọn họ khỏi nằm trụctiếp trên mặt đất lạnh buốt.

Thời gian gần nửa ngày trôi qua, lúc Hàn Tam Thiên mở mắt ra, phát hiện trước mắt là đen kịt, không tự chủ được nói: “Nơi này là âm phủ sao? Hóa ra âm phủ tối như vậy!”.

“Đây không phải âm phủ, các cậu ở lại nơi này, dưỡng vết thương cho tốt, đợi sau khi khỏi rồi, tôi sẽ cho Kỳ Hồ xuống núi với hai người.” Sùng Dương mở miệng.

Nghe được giọng của Sùng Dương, Hàn Tam Thiên cảnh giác quay đầu lại. Một giây trước khi ngất đi nghe anh còn nghethấy Tùng Dương bảo Kỳ Hồ giết mình Đao Thập Nhị, nhưng mà bây giờ...

“Tiền bối Sùng Dương, ông không giết bọn tối ư?Vẻ mặt Hàn Tam Thiên không hiểu được mà hỏi.

Trong sơn động lờ mờ tối, tuy không thể thấy rõ ràng vẻ mặt của Sùng Dương, nhưng thời điểm ông ta nghe được hai chữ “tiền bối” này, rõ ràng lộ ra một vẻ không dám.

“Gọi tôi là Sùng Dương được rồi, tôi không quen người khác gọi mình là tiền bối. Tôi không giết cậu, cậu cũng đừng

hỏi tôi vì sao, dẫn Kỳ Hổ xuống núi đi, dựa vào bản lĩnh của nó, khẳng định sẽ giúp ích rất lớn cho cậu.” Sùng Dương trả lời, cho dù Viêm Quân không nhắc nhở ông ta, nhưng Sùng Dương biết, Viêm Quân chắc chắn không mong chuyện này bị Hàn Tam Thiên biết được.

Sau khi Hàn Tam Thiên nghe xong những lời này, quả thực là anh không dám tin. Bởi vì thái độ trước và sau của Sùng Dương khác nhau một trời một vực, giống như là hoàn toàn thay đổi thành một người khác. Vì thế Hàn Tam Thiên nghi ngờ không biết Sùng Dương có phải là người có hai nhân cách hay không, sao một người lại có sự tương phản lớn như vậy được chứ?

Trước đó còn muốn Kỳ Hổ giết anh và Đao Thập Nhị, nhưng bây giờ lại muốn anh dẫn Kỳ Hổ xuống núi, chuyện này cũng quá kỳ lạ.

Sau khi Đao Thập Nhị tỉnh lại, Hàn Tam Thiên cố chịu đựng nỗi đau của cơ thể, đi ra ngoại sơn động với Đao Thập Nhị.

“Anh Tam Thiên, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đạo Thập Nhị khó hiểu hỏi Hàn Tam Thiên. Vào lúc Kỳ Hổ ra tay, anh ta đã cho rằng mình chắc chắn phải chết. Nhưng tình cảnh hiện giờ lại phát triển sang một hướng vô cùng kỳ lạ. Đao Thập Nhị vẫn nhớ rõ Sùng Dương trước đó còn dùng thái độ khinh thường đối với bọn họ, nhưng Sùng Dương vừa rồi rõ ràng đã thu mình hơn rất nhiều.

“Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, biểu hiện trước và sau của Sùng Dương rõ ràng không phải là cùng một người. Lão già này sẽ không phải là người có hai nhân cách đây chứ?” Hàn Tam Thiên hỏi ngược lại.

Tuy rằng Đạo Thập Nhị đã từng tiếp xúc với Sùng Dương, nhưng mà chỉ dừng ở

mức quen biết chứ không sâu sắc. Rốt cuộc Sùng Dương có tính cách gì, anh ta cũng không thể kết luận được.

“Anh Tam Thiên, hay là chúng ta xuất phát sớm đi. Tôi lo là mọi chuyện sẽ lại đi theo chiều hướng xấu." Đạo Thập Nhị nói. Nếu

bây giờ Sùng Dương đã chịu để cho bọn họ rời đi, vậy phải nắm chắc cơ hội chạy thật nhanh, tránh Sùng Dương đổi ý.

“Dựa vào tình trạng cơ thể của anh hiện giờ, có thể đi được sao?” Hàn Tam Thiên cũng muốn đi, nhưng sau khi chịu một đòn của Kỳ Hổ, bây giờ cho dù là đúng anh cũng phải cắn răng kiên trì, càng đừng nói là đi xuống núi trên con đường gập ghềnh.

“Ôi, tôi lo chẳng may lão già này lại dùng mưu hèn kế bẩn gì đó.” Đạo Thập Nhị nói với vẻ lo lắng.

Hàn Tam Thiên suy nghĩ một chốc, sau đó mới nói: “Nếu ông ta đã đồng ý thì chắc sẽ không đổi ý đầu, nghỉ ngơi hai ngày trước đi.”

Nếu Hàn Tam Thiên đã nói như vậy, Đạo Thập Nhị đành phải gật đầu đồng ý.

Cuộc sống nơi núi rừng hoang dã tuy rằng rời xa sự ồn ào náo nhiệt của đô thị, tách rời nền văn minh hiện đại, nhưng có một chuyện khiến cho Hàn Tam Thiên và Đao Thập Nhị vô cùng bất ngờ: Cơm nước của bọn họ cực kỳ tốt! Mỗi bữa đều ăn món ăn dân dã, mặc dù không có gia vị nhưng

mùi thơm vẫn lan tỏa ra bốn phía, khiến cho người ta nhịn không được mà chảy nước miếng.

Đêm hôm đó, Kỳ Hổ dùng bẫy bắt được mấy con thỏ hoang, nướng ở trên lửa, mỡ tuôn ra không ngừng. Hàn Tam Thiên và Đao Thập Nhi ăn đến thỏa thích, ợ lên một tiếng, còn ngủ một giấc rất ngon.

Ngày hôm sau, cơ thể của hai người đã khôi phục khá nhiều, nhưng Hàn Tam Thiên cũng không sốt ruột rời đi.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.