Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1506 chữ

Sáng sớm, lúc Kỳ Hổ đang luyện tập Thiếp Sơn Kháo, hai người đứng một bên trợn to mắt nhìn. Dưới những đòn đánh của Kỳ Hổ, cây cối run lên không ngừng, lá cây ào ào rụng xuống. Mỗi một đòn đánh đều khiến cho hai người Hàn Tam Thiên và Đạo Thập Nhị cảm thấy ngay cả ngọn núi cũng đang rung chuyển.

“Tên này chắc chắn là một tên biến thái. Nếu người thường chịu một đòn này, chắc sẽ chết ngay lập tức.” Hàn Tam Thiên cảm

thán nói.

Tròng mắt của Đạo Thập Nhị chuẩn bị rớt xuống đất đến nơi. Anh ta đã trải qua một đợt huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp. Ở trong mắt Đao Thập Nhị, đợt huấn luyện đó cũng đã đủ biến thái rồi. Song so với Kỳ Hổ thì không khác gì gặp phải sự phụ, hoàn toàn không thể so sánh.

“Đừng nói là người thường, cho dù là chúng ta, nếu Kỳ Hổ dồn toàn lực tấn công thì chắc chắn cũng sẽ chết. Xem ra ngày hôm qua cậu ta đã nương tay rồi.” Đạo Thập Nhị nói với vẻ mặt nghĩ lại mà sợ. Nếu ngày hôm qua Kỳ Hổ bộc phát sức mạnh như vậy, anh ta đâu còn cơ hội mở mắt nhìn ngắm thế giới này nữa, sớm đã đến điện Diêm Vương đưa tin rồi.

“Anh nghĩ cậu ta có thể là đối thủ của người lần trước không?” Hàn Tam Thiênnghi ngờ hỏi. Võ Phong rất mạnh, ngay cả Đông Hạo cũng không phải là đối thủ. Vì vậy anh không thể nào đoán được giữa hai người Võ Phong và Kỳ Hổ ai mạnh hơn ai.

Vấn đề này Đao Thập Nhị cũng không thể trả lời được ai mạnh ai yếu, trừ khi đánh nhau một trận. Không đánh thì ai có thể biết trước được kết quả chứ?

“Cho dù không phải là đối thủ, có lẽ cũng không thua đâu nhỉ?” Đạo Thập Nhị nói.

“Như vậy cũng đủ rồi. Chỉ cần cậu ta có thể đứng ở thế bất bại, Võ Phong sẽ không thể nào uy hiếp chúng ta được nữa.” Hàn Tam Thiên có thể tìm được một cao thủ như Kỳ Hổ, anh đã cảm thấy quá đủ rồi. Cho dù Kỳ Hổ không phải là đối thủ của Võ Phong, anh cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối một chút nào. Dù sao trên đời này cao thủ không dễ dàng tìm được như vậy.

Nghỉ ngơi hai ngày, Hàn Tam Thiên và Đao Thập Nhị xem hai ngày huấn luyện của Kỳ Hổ, cuối cùng ba người cũng xuống núi.

Trước khi xuống núi, Sùng Dương gọi Kỳ Hổ đén, dặn dò rất nhiều chuyện, về phần

nói những chuyện gì thì Hàn Tam Thiên không biết. Nhưng anh cũng không quan tâm cho lắm, có thể nhận được sự giúp đỡ này, anh đã thấy quá đủ rồi. Cho dù Sùng Dương có mục đích khác thì đây cũng là lẽ đương nhiên.

Đầu của Kỳ Hổ rất lớn, hơn nữa cậu còn chọn con đường tập luyện theo kiểu thô bạo, vì vậy sự nhanh nhẹn của cơ thể vô cùng kém. Từ dưới núi là có thể nhìn thấy được điểm này, đường núi gập ghềnh không dễ đi, Kỳ Hổ rất dễ bị ngã.

Cuối cùng cũng tới được nơi dừng xe, Kỳ Hổ giống như nhìn thấy một món đồ chơi

mới lạ. Sau khi đi quanh xe hai vòng, cậu bèn hỏi Hàn Tam Thiên: “Anh Tam Thiên, đây là thứ gì vậy?”

“Anh ở trên núi bao nhiêu năm rồi?” Hàn Tam Thiên hỏi với vẻ nghi ngờ. Đối với người ở xã hội hiện đại mà nói, xe đã là một thứ vô cùng phổ biến. Dù là đứa trẻ nhà nghèo chưa từng được ngồi nhưng chí ít cũng từng được nhìn thấy. Vậy mà Kỳ Hổ thậm chí còn chưa từng nhìn thấy.

“Sư phụ nói, lúc tôi hai ba tuổi đã vào núi rồi.” Kỳ Hổ nói.

“Chưa từng xuống núi bao giờ?" Hàn TamThiên kinh ngạc nói. Nếu đúng là như vậy, trạng thái bây giờ của Kỳ Hổ chính là hoàn toàn tách biệt với xã hội hiện đại.

“Đúng vậy.” Kỳ Hổ nói với vẻ đương nhiên: “Sư phụ cũng chưa từng xuống núi thì tôi xuống núi làm gì chứ? Anh mau nói cho tôi biết đây là thứ gì đi.”

“Đây là xe, người ngồi ở bên trong có thể lao đi rất nhanh. Anh muốn biết cảm giác như thế nào thì mau ngồi lên xe cảm nhận thử đi.” Hàn Tam Thiên giúp Kỳ Hổ mở của xe ra.

Đầu của Kỳ Hổ rất lớn, thế nên khó khăn, lắm mới nhét vào được, Hàn Tam Thiên

cười bất đắc dĩ, nói với Đao Thập Nhị: “Xem ra sau khi trở về phải đổi một chiếc xe lớn hơn rồi.”

Tuy rằng chen chúc, nhưng mà đối với người lần đầu được nếm thức ăn tươi như Kỳ Hổ mà nói, cậu không hề cảm thấy không ổn chỗ nào, trái lại còn vô cùng hưng phấn.

Lúc xe khởi động, Kỳ Hổ giống như phát hiện ra một châu lục mới, nhìn phong cảnh lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, cậu hưng phấn đến nỗi trông không khác gì một tên ngốc.

Khi đi ngang qua một thị trấn nhỏ, dưới sự nài nỉ của Kỳ Hổ, Hàn Tam Thiên dừng xe lại. Kỳ Hổ chưa trải sự đời, mặc dù chỉ là

một thị trấn nhỏ những cũng đủ khiến cậu tò mò với tất cả mọi thứ ở đây. Loại kiến trúc thấp bé hay những đồ vật tầm thường cũng có thể làm Kỳ Hổ cảm thấy kinh ngạc.

“Nơi này chưa là gì đâu, chờ tôi chở anh tới thành phố Thiên Vân, nơi đó có nhà cao tầng, còn cao hơn ngọn núi mà anh ở nữa đó.” Hàn Tam Thiên mỉm cười nói với

Khi đi ngang qua một thị trấn nhỏ, dưới sự nài nỉ của Kỳ Hổ, Hàn Tam Thiên dừng xe lại. Kỳ Hổ chưa trải sự đời, mặc dù chỉ là

một thị trấn nhỏ nhưng cũng đủ khiến cậu tò mò với tất cả mọi thứ ở đây. Loại kiến trúc thấp bé hay những đồ vật tầm thường cũng có thể làm Kỳ Hổ cảm thấy kinh ngạc.

“Mấy đứa tụi mày là từ nơi khác đến đúng không?” Vào lúc này, có một đám người tốp năm tốp ba cố ý đến gần mấy người Hàn Tam Thiên, nhìn dáng vẻ đi đường của bọn họ, đoán chừng là du côn lưu manh ở nơi này.

“Tôi không muốn kiếm chuyện, khuyên mấy người một câu: mau cút ra xa đi.” Hàn Tam Thiên vô cùng thản nhiên nói với đám người kia.

Mấy người kia đúng là du côn lưu manhtrong thị trấn nhỏ này. Hơn nữa tiếng xấu đồn xa, hầu như tất cả nhà buôn trong thị trấn đều sợ đám người này. Bọn họ đi đến đâu ăn cái gì, vào cửa hàng muốn lấy cái gì là lập tức lấy cái đó, chưa bao giờ trả tiền. Lúc đầu cũng có nhà buôn phản kháng, thậm chí còn báo án, nhưng tội danh của nhóm người đó cũng không quá lớn, cùng lắm cũng chỉ tạm giam mấy ngày. Sau khi ra ngoài, nhà buôn phản kháng chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Vì vậy nhà buôn trong thị trấn cũng dần dần cam chịu số phận, không ai dám có ý kiến gì với đám người đó nữa. Và điều này cũng khiến bọn họ càng thêm kiêu ngạo, cứ như vậy thích làm gì thì làm, không hề kiêng nể ai ở trong thị trấn.

“Khẩu khí cũng không nhỏ, biết mấy anh đây là ai không? Mày lái xe từ nơi khác tới thị trấn này thì phải nộp phí đỗ xe.” Người cầm đầu nói với Hàn Tam Thiên.

Đỗ ở ven đường mà cũng phải nộp phí đỗ xe, đây rõ ràng là muốn lừa tiền.

Hàn Tam Thiên cười, hỏi: “Anh muốn bao nhiêu nào?”

“Không nhiều lắm. Nếu mày có thể lái được xe hơi thì ba ngàn đối với mày mà nói hẳn là chút tiền nhỏ nhỉ?" Tên cầm đầu nói.

Hàn Tam Thiên gật đầu. Đối với anh, ba ngàn đối với anh mà nói đúng là rất nhỏ, cũng không được tính là tiền tiêu vặt. Có điều tiền này cho dù mua bánh bao cho chó ăn cũng không thể cho những tên du côn này.

“Đại ca, anh nhìn cái tên cao to này đi, trông có khác gì một đứa ngốc không? Đến cả nhà lầu cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ.” Lúc này, một tên thuộc hạ nói với kẻ cầm đầu.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.