Thiên Linh Nhi cảm giác như mặt bị lửa đốt vậy. Điều càng khiến người ta bất ngờ hơn là, cô chưa từng bị ai đánh nhưng lúc này lại không hề rơi một giọt nước mắt, trong ánh mắt mang theo sự hận thù mãnh liệt.
Thiên Vương Thịnh đưa hai tay ra, muốn ôm lấy mặt Thiên Linh Nhi, nhưng lại sợ đụng vào sẽ khiến cô đau thêm nên vẫn thật cẩn thận giữ một khoảng cách.
"Đều do ông nội không tốt, là ông nội không bảo vệ được con." Thiên Vương Thịnh tiếp tục nói.
Thiên Linh Nhi lắc đầu. Cô biết trong chuyện này, Thiên Vương Thịnh cũng là không làm thế nào được.
"Ông nội, con không trách ông, nhưng con nhất định phải báo thù. Anh Tam Thiên sẽ giúp con, ông nói có đúng không?" Thiên Linh Nhi nhìn thẳng Thiên Vương Thịnh, hỏi.
Thiên Vương Thịnh thở dài. Với tình thế hiện tại của tập đoàn Nhà họ Hàn, cho dù là Hàn Tam Thiên cũng sợ sẽ không ngăn nổi. Hơn nữa người tên Địa Ương vừa rồi có thực lực rất mạnh, kể cả Hàn TamThiên có lẽ cũng không phải đối thủ của gã, còn bàn gì đến báo thù nữa chứ?
"Linh Nhi, Tam Thiên không chắc đã là đối thủ của Hàn Yên đâu." Thiên Vương Thịnh bất đắc dĩ nói.
Thiên Linh Nhi không tin, lắc đầu nói: "Con không tin, anh Tam Thiên nhất định có thể đối phó với cô ta. Cô ta chẳng qua là một tên hề đang diễn trò thôi."
Sự tự tin mù quáng của Thiên Linh Nhi dành cho Hàn Tam Thiên khiến Thiên Xương Thịnh không ngừng thở dài trong lòng, bởi vì ông biết rõ sự chênh lệch giữaHàn Tam Thiên và Hàn Yên. Tập đoàn Nhà họ Hàn gây ra chuyện lớn như vậy ở thành phố Thiên Vân mà đến nay Hàn Tam Thiên cũng không có hành động gì. Điều này cho thấy rõ anh vô cùng kiêng kị Hàn Yên.
Nếu anh thật sự có thực lực đối phó với Hàn Yên thì sớm đã nên ra tay rồi, sao có thể để tập đoàn Nhà họ Hàn phát triển ở thành phố Thiên Vân một cách thuận lợi như vậy chứ?
"Ông nghĩ là gọi cho ba con một cuộc điện thoại, biện pháp duy nhất để nhà họ Thiên có thể tự bảo toàn chính là rời khỏi thị
trường thành phố Thiên Vân." Nói xong, Thiên Vương Thịnh lấy điện thoại ra.
Khi Thiên Hoành Huy lo lắng vội vã mà chạy về nhà, nhìn thấy hai má Thiên Linh Nhị sưng phù, vẻ mặt thật sự không tinđược.
Ở biệt thự của nhà họ Thiên, sao Thiên Linh Nhi có thể bị đánh được? Tuyệt đối không thể có người nào dám làm bậy ở đây.
Cách nghĩ duy nhất để Thiên Hoành Huy có thể giải thích được chính là Thiên Xương Thịnh đánh Thiên Linh Nhi. NhưngThiên Vương Thịnh luôn cưng chiều cô, sao có thể ra tay nặng như vậy?
"Ba, chuyện gì thế này? Linh Nhi làm sao vậy?" Thiên Hoành Huy khó hiểu hỏi.
"Hoành Huy, từ nay về sau, nhà họ Thiên rút lui khỏi thị trường thành phố Thiên Vân, con cứ đi sắp xếp chuyện này đi." Thiên Vương Thịnh nói.
Những lời càng càng khiến Thiên Hoành Huy thêm khó hiểu. Cơ nghiệp mấy chục năm của nhà họ Thiên ở thành phố Thiên Vân, theo lý thì vẫn phải tiếp tục được kế thừa, sao có thể rút lui được? Một khi rútlui, nỗ lực mấy chục năm qua chẳng phải là uổng phí sao?
"Ba, có phải ba hồ đồ rồi không? Sao phải rút khỏi thị trường Thiên Vân?" Nói xong lời này, Thiên Hoành Huy vừa động não liền đột nhiên nhớ tới Hàn Yên. Bởi vì trước đây cô ta từng đưa ra yêu cầu như vậy.
Lẽ nào Hàn Yên đã tới biệt thự nhà họ Thiên? Vết thương trên mặt Thiên Linh Nhi là do Hàn Yên đánh?
Ý nghĩ này khiến cho Thiên Hoành Huy nháy mắt đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
"Ba, Hàn Yên đã đến đúng không?" Thiên Hoành Huy cắn chặt khớp hàm, nói.
"Nhà họ Thiên tuyệt đối không có tư cách đấu với tập đoàn Nhà họ Hàn đâu. Đây là cách duy nhất để bảo vệ nhà họ Thiên chu toàn." Thiên Vương Thịnh bất đắc dĩ nói. Tất cả những gì nhà họ Thiên có là do ông tự tay dốc sức làm nên, giờ phải buông bỏ thị trường gây dựng đã mấy chục năm, ông cũng vô cùng không cam tâm. Nhưng trừ cách đó ra, Thiên Vương Thịnh không nghĩ ra bất cứ cách nào khác
cả.
Nếu thật sự phải đấu với tập đoàn Nhà họ Hàn, đối với nhà họ Thiên mà nói, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
"Ba, lẽ nào ba thật sự sợ tập đoàn Nhà họ Hàn rồi sao?" Thiên Hoành Huy khó hiểu hỏi. Trước đây Thiên Vương Thịnh là một người vô cùng có tâm huyết, gặp bất cứ khó khăn gì cũng chưa từng cúi đầu.
Khi Thiên Hoành Huy còn nhỏ, ông đã từng chứng kiến rất nhiều chuyện Thiên Xương Thịnh chủ động đón nhận khó khăn mà bước lên, bất kể gian nan đếnđâu, cuối cùng Thiên Vương Thịnh đều có thể giải quyết được. Lẽ nào người già rồi thì ngay cả ý chí chiến đấu cũng không còn nữa sao?
"Sợ?" Thiên Vương Thịnh cười buồn. Trước đây, ông không sợ trời không sợ đất, chỉ dựa vào lá gan lớn mới có thể sáng lập nên nhà họ Thiên huy hoàng như bây giờ, có thể nói đời này ông chưa từng bất cứ ai. Nhưng hiện tại ông thật sự là sợ rồi, bởi vì tập đoàn Nhà họ Hàn không chỉ là chèn ép nhà họ Thiên về mặt nguồn vốn, ngay cả về vũ lực, nhà họ Thiên cũng không phải đối thủ.
Khi Thiên Hoành Huy nhìn thấy Thiên Xương Thịnh gật đầu, cảm giác như mình gặp ảo giác vậy. Đây là lần đầu ông thấy Thiên Vương Thịnh bất lực như thế.
"Ba, nền móng của chúng ta ở Thiên Vân này, cho dù là tập đoàn nhà họ Hàn cũng không lay động được, sao ba phải sợ chứ? Hơn nữa chúng ta có thể liên thủ với Hàn Tam Thiên, lẽ nào còn không thể đuổi tập đoàn nhà họ hàn ra khỏi thành phố Thiên Vân sao?" Thiên Hoành Huy không cam lòng, nói.
"Có biết trước kia ba làm sao mà khiếnnhững đối thủ đó phải thua không?" Thiên Xương Thịnh nhìn Thiên Hoành Huy, hỏi.
Thiên Hoành Huy lắc đầu.
Thiên Vương Thịnh giải thích: "Một khi trên thị trường buôn bán mà không có cách nào đánh bại đối thủ, ba sẽ nghĩ biện pháp khác, sẽ dùng một chút thủ đoạn không sạch sẽ. Mà hiện giờ, tập đoàn nhà họ Hàn có thể đối phó với chúng ta, tiền bạc chỉ là một phần của thực lực thôi, còn có nắm đấm nữa. Chỉ có nắm đấm đủ cứng thì mới thực sự đứng vững được."
"Nhưng không phải ba còn có võ quán sao?" Thiên Hoành Huy nói.
Võ quán?
Hai chữ này khiến Thiên Vương Thịnh bật cười. Một võ quán nhỏ nhoi thì thấm vào đâu? Ngay cả cao thủ ông mời đến cũng không phải đối thủ của Địa Ương, hơn nữa người đó có lẽ còn lợi hại hơn cả Hàn Tam Thiên. Dựa vào đám người ở võ quán sao có thể đánh lại được?
"Chỉ sợ là cả thành phố Thiên Vân này cũng không tìm ra được đối thủ của cậu ta. Nếu con không làm theo lời ba..." Thiên Vương Thịnh muốn nói lại thôi, cố ýliếc nhìn Thiên Linh Nhi một cái.
Trong lòng Thiên Hoành Huy trầm xuống. Tuy Thiên Vương Thịnh không nói rõ ra, nhưng qua ánh mắt này của Thiên Vương Thịnh, ông cũng đoán được ý của ba mình rồi.
Nếu nhà họ Thiên không rút lui, rất có khả năng sẽ gây nguy hiểm đến an toàn tính mạng của Thiên Linh Nhi.
Thân là cha, Thiên Hoành Huy tuyệt đối sẽ không để Thiên Linh Nhi đối mặt với nguy cơ.
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 38 |