Thiên thở không nổi. Nhưng anh tuyệt đối không oán trách Thiên Vương Thịnh.
Thiên Vương Thịnh làm như vậy là vì bảo toàn nhà họ Thiên, bảo vệ Thiên Linh Nhi, làm sao anh có tư cách bảo cả nhà họ Thiên mạo hiểm theo anh chứ?
“Yên tâm đi, tôi không phải loại người có tâm tư này, hơn nữa ông làm như vậy là sáng suốt rồi.” Hàn Tam Thiên nói.
Trong lòng Thiên Vương Thịnh cả kinh, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng nói là sáng suốt chứng tỏ phân lượng của tập đoàn Hàn thị trong lòng anh cũng vô cùng nặng.
“Hàn Yên này, rốt cuộc là người thế nào?" Thiên Vương Thịnh hỏi. Ông đã đoán được có lẽ Hàn Yên và Hàn Tam Thiên có quan hệ nhưng nhà họ Hàn tại Yên Kinh chưa hề nghe nói có con gái. Cho nên
trong chuyện này, ông vô cùng nghi ngờ.
“Chỗ dựa sau lưng cô ta còn lợi hại hơn nhà họ Hàn tại Yên Kinh. Ông chỉ cần biết, tránh xa cô ta là chuyện tốt đối với nhà họ Thiên." Hàn Tam Thiên nói.
Nếu Hàn Tam Thiên không muốn nói nhiều, Thiên Vương Thịnh cũng không hỏi nhiều.
Lúc này, Thiên Linh Nhi đi vào phòng khách. Cô ở trước mặt Thiên Vương Thịnh cũng không khóc nhưng sau khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên thì mắt lại ứa lệ.
Lúc Hàn Tam Thiên nhìn thấy vết thương trên mặt Thiên Linh Nhi, trong nháy mắt hiện lên sát ý. Vốn dĩ anh nghĩ rằng Hàn Yên đến nhà họ Thiên chỉ là đe dọa Thiên Xương Thịnh một trận, không ngờ cô ta lại ra tay với Thiên Linh Nhi.
“Hàn Yên làm?” Hàn Tam Thiên đứng lên, đi đến bên cạnh Thiên Linh Nhi hỏi.
“Là người phụ nữ đi theo cô ta đến.” Trong hốc mắt của Thiên Linh Nhi không cản nổi nước mắt, cuối cùng từ gò má trượt xuống.
Hàn Thanh!
Con tiện tì này, lại có thể đáng hận như vậy!
Bắt đầu từ lần đầu tiên Hàn Tam Thiên nhìn thấy Hàn Thanh, cô ta đã thể hiện vẻ cuồng vọng kiêu căng dốt nát, thân làm tôi tớ cũng không tự biết.
“Đau không?" Hàn Tam Thiên dịu dànghỏi.
“Ừm.” Thiên Linh Nhi gật đầu, nói: “Anh, anh sẽ báo thù giúp em chứ?”
“Yên tâm, anh nhất định sẽ báo thù giúp em. Cho anh chút thời gian, anh sẽ để em đánh nát mặt người phụ nữ kia.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Nước mắt của Thiên Linh Nhi như suối trào ra, cô biết Hàn Tam Thiên sẽ báo thù giúp cô, điểm này không khiến cô thất vọng.
“Được, khoảng thời gian này em muốn bắt đầu luyện khí lực. Em sẽ trả lại gấp đôi.” Thiên Linh Nhi nói.
Quán rượu ở bán đảo, Hàn Yên bao hết quán rượu cũng không hề tiếc tiền. Đối với cô ta mà nói, chút tiền lẻ này còn không bằng mua một túi xách số lượng có hạn.
“Tiểu thư, nhà họ Thiên cũng biết thức thời lắm, không ngờ động tác lại nhanh như vậy, xem ra lão già Thiên Vương Thịnh kia vẫn rất sợ cô đấy.” Vẻ mặt Hàn Thanh tươi cười nói với Hàn Yên.
Kết quả này, cũng không ngoài dự liệu của Hàn Yên. Một nhà họ Thiên nho nhỏ mà thôi, cùng lắm trong mắt cô ta chỉ là
một con kiến, chẳng lẽ còn dám đối chọi
lại với nhân vật lớn như cô ta sao?
“Tiếp theo, chính là bất động sản Nhược Thủy. Không biết tên phế vật Hàn Tam Thiên có thể giữ vững bao lâu.” Hàn Yên cười nói.
“Tiểu thư, gần đây Hàn Tam Thiên không có chút động tĩnh gì cả, chắc không có âm mưu bí mật gì đó chứ?" Hàn Thanh nghi ngờ nói.
“Dĩ nhiên anh ta sẽ không ngồi chờ chết, nhưng mà cho dù có âm mưu thì sao chứ, những chuyện mờ ám này đối với tôi mà
nói có tác dụng sao?" Hàn Yên khinh thường nói.
Hàn Thanh gật đầu nói: “Người phụ nữ Tưởng Lam kia cũng không biết làm sao, lâu như vậy mà không mang đến một tin tức có ích nào lại còn muốn hợp tác với tiểu thư.”
Hàn Yên cũng không ôm hy vọng quá lớn với Tưởng Lam, hơn nữa bà ta có thể đưa tin tức hay không thì Hàn Yên cũng không mong đợi. Thái độ của cô ta chính là có tin tức thì tốt, mà không có cũng chẳng sao.
“Người phụ nữ này rất thú vị, bố không
muốn tôi giết Hàn Tam Thiên, nói không chừng có thể mượn tay bà ta hoàn thành việc này.” Hàn Yên cười nói.
Hàn Thanh vô cùng kinh ngạc, hỏi Hàn Yên: “Tiểu thư, cô cũng hy vọng Hàn Tam Thiên chết sao?”
Vẻ mặt Hàn Yên lạnh lùng nói: “Đương nhiên, chỉ có chết anh ta mới không có cơ hội bôi nhọ nhà họ Hàn. Cho dù bảo anh ta đổi họ, chờ đến khi tôi rời khỏi Hoa Hạ, không chừng anh ta vẫn sẽ tự cho rằng bản thân họ Hàn, chẳng lẽ sau này tôi còn
phải đến nữa sao?”
Hàn Thanh gật đầu đồng ý nói: “Tiểu thư nghĩ thật chu đáo, loại phế vật này nếu không phải dựa vào danh tiếng nhà họ Hàn của chúng ta thì anh ta làm sao sống được chứ, chỉ có nhổ cỏ tận gốc mới thật sự có thể giải quyết được mối phiền phức này.”
“Tiểu thư, cô muốn khiến cho anh ta chết, tôi thấy có rất nhiều cách.” Địa Ương ở một bên nói.
Hàn Yên lắc đầu, muốn Hàn Tam Thiên chết quả thật là chuyện vô cùng đơn giản
nhưng cô ta nhất định phải khiến việc Hàn Tam Thiên chết không có bất cứ quan hệ nào đến cô ta. Như vậy sau khi cô ta trở về Mĩ mới có thể giao phó với bố.
“Ông Ương, chẳng lẽ ông còn không biết thủ đoạn của bố con sao? Nếu như chuyện Hàn Tam Thiên chết có liên quan đến con, ông ấy chắc chắn có thể tra ra được.” Hàn Yên bất đắc dĩ nói.
Địa Ương gật đầu, cười một tiếng rồi không nói gì thêm nữa. Thân là thuộc hạ, đương nhiên hiểu rõ bản lĩnh của ông chủ. Chuyện ông ấy muốn tra xét rõ thì trên đời này ai có thể giấu giếm chứ?
Dĩ nhiên, cũng không phải tuyệt đối. Địa Ương biết ông chủ nhiều năm nay vẫn luôn muốn tra rõ chuyện nhà tù Địa Tâm, dùng rất nhiều tinh lực nhưng vẫn không có thu hoạch gì như cũ. Chỉ là cái này cũng không có gì kỳ lạ, dù sao nhiều quốc gia cũng đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào chuyện này, ngay cả bọn họ cũng không tra ra được tin tức và vị trí thật sự liên quan đến nhà tù Địa Tâm.
Biệt thự sườn núi, sau khi Tô Nghênh Hạ bận rộn cả ngày trở về nhà, cởi giày cao gót ra rồi nằm nghỉ ngơi trên ghế salon
trong phòng khách.
Hà Đình rót một ly nước ấm cho Tô Nghênh Hạ, nói: “Nghênh Hạ, uống chút nước trước đi. Dì thấy con gần đây tiều tụy như vậy, công việc nhất định rất mệt rồi.”
Tô Nghênh Hạ vô lực gật đầu một cái, nói: “Dì Hà, cảm ơn dì.”
“Đây đều là chuyện dì nên làm mà, cảm ơn gì chứ.” Hà Đình vô cùng đau lòng nói. Từ sau khi Hàn Tam Thiên đi khỏi, Tô Nghênh Hạ ngày càng làm khổ bản thân. Hà Đình biết cô cố ý dùng công việc làm
tê dại bản thân để tránh nhớ đến Hàn TamThiên.
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 29 |