Vốn dĩ tập đoàn Hàn thị chính là một mãnh hổ, bây giờ không có sự ràng buộc của nhà họ Thiên thì nhất định sẽ càng hung hăng ngang ngược. Cô cũng hơi lo lắng chotình cảnh hiện tại của Hàn Tam Thiên.
Lúc này, Tô Quốc Diệu ở một bên than thở nói: “Nghênh Hạ, nếu như con thật lòng muốn tái hôn với Hàn Tam Thiên thì nhất định phải nghĩ cách giúp cậu ấy vượt qua nguy cơ lần này. Chúng ta đều là người nhà, có gì mà không thể nói chứ. Cùng nhau nghĩ cách một chút, chung quy so với một mình cậu ấy vẫn tốt hơn mà.”
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng chân thành của Tô Quốc Diệu, phòng tuyến trong lòng Tô Nghênh Hạ có phần dãn ra. Cô có thể xem nhẹ thái độ của Tưởng Lam là bởi vì Tưởng Lam ích kỷ, tuyệt đối sẽ không đơn
thuần muốn tốt cho Hàn Tam Thiên. Nhưng mà Tô Quốc Diệu thì khác, nếu ngay cả ông cũng cho rằng như vậy thì có lẽ nói ra để cùng nhau nghĩ cách sẽ tốt hơn.
Thấy Tô Nghênh Hạ bắt đầu do dự, Tưởng Lam thừa dịp nói thêm vào: “Bố mẹ lo lắng như vậy đều là vì tốt cho con và Hàn Tam Thiên. Thật ra thì mẹ cũng thông suốt rồi, nếu không có cậu ấy thì nhà chúng ta cũng không có ngày hôm nay cho nên mẹ thật lòng muốn giúp đỡ. Hơn nữa, con yêu cậu ấy như vậy, ngoại trừ việc tiếp nhận cậu ấy thì mẹ còn có cách khác sao? Mẹ cũng không thể gả
con gái mình cho một người mà Con không yêu được.”
Trên mặt Tô Nghênh Hạ hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Mẹ, mẹ có thể nghĩ như vậy, con rất vui.”
“Vui vẻ được ích lợi gì, hiện tại Hàn Tam Thiên có thể bảo vệ được bản thân hay không mới là vấn đề. Mẹ thấy con sớm muộn gì cũng tái giá.” Tưởng Lam nói.
Tô Nghênh Hạ nhăn mũi, nói: “Mẹ, bây giờ Tam Thiên đã có kế hoạch rồi. Chúng ta phải tin tưởng anh ấy, anh ấy nhất định có thể vượt qua khó khăn lần này.”
“Có kế hoạch gì con cũng nên nói với bố
mẹ, vừa hay để bố mẹ yên tâm một chút." Tưởng Lam nói.
Tô Nghênh Hạ do dự chốc lát, nói: “Gần đây tập đoàn Hàn thị theo dõi thôn Thành Trung, muốn cải tạo thôn Thành Trung. Trước mắt Tam Thiên đang âm thầm thu mua tài sản của thôn Thành Trung, anh ấy định mua lại toàn bộ thôn Thành Trung. Như vậy thứ nhất kế hoạch của tập đoàn Hàn thi sẽ tan vỡ, mà sức ảnh hưởng của bất động sản Nhược Thủy ở Vân Thành chắc chắn sẽ lớn hơn.”
Tưởng Lam vô cùng khiếp sợ.
Vậy mà Hàn Tam Thiên lại muốn mua toàn bộ thôn Thành Trung!
Liên quan đến việc xây dựng lại thôn Thành Trung, Vân Thành tranh cãi rất nhiều lần, cũng có rất nhiều công ty địa ốc đụng đầu bể máu. Tưởng Lam biết rõ việc này phải dùng một khoản tiền vô cùng lớn. Hơn nữa, bà không hiểu giá trị và ý nghĩa của việc làm như vậy là ở đâu.
“Cho dù cậu ấy mua lại thì thế nào?"
Tưởng Lam không hiểu hỏi.
“Tam Thiên cũng không giải thích rõ ràng với con nhưng mà con đoán, ngoại trừ việc anh ấy muốn ngăn chặn sự phát triển của tập đoàn Hàn thị thì còn làm tăng thêm danh tiếng của bản thân nữa. Hiệu ứng phẩm chất vô cùng quan trọng, nếu như bất động sản Nhược Thủy có thể đánh tốt chiêu bài này thì có thể sẽ nhận được sự ủng hộ của nhiều người hơn nữa.” Tô Nghênh Hạ suy đoán nói.
“Ngăn chặn sự phát triển của tập đoàn Hàn thị, bây giờ nhà họ Thiên cũng rút lui rồi. Đột phá ở một cái thôn Thành Trung
có ích gì không?” Tưởng Lam nói.
Đây cũng chính là nỗi lo lắng của Tô Nghênh Hạ. Ai ngờ đột nhiên nhà họ Thiên lại làm như vậy chứ, không có thôn Thành Trung nhưng tập đoàn Hàn thị có thể chiếm đoạt công trình càng nhiều. Nhìn vào điểm này, sức ảnh hưởng của bất động sản Nhược Thủy sẽ ngày càng không thể so sánh được với tập đoàn Hàn thi.
“Con cũng không biết, có lẽ Tam Thiên sẽ sắp xếp bước kế tiếp." Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Lam thấy vẻ mặt Tô Nghênh Hạ vô
cùng phiền não, chắc là đã nói ra toàn bộ chuyện của Hàn Tam Thiên cho bà nghe nên cũng không tiếp tục khách sáo nữa.
“Con yên tâm đi, có lẽ cậu ta có thể giải quyết phiền phức mà.” Vẻ mặt Tưởng Lam rõ ràng trở nên dửng dưng hơn. Hơn nữa còn lộ ra một chút thờ ơ, hình thành nên sự so sánh rõ nét với thái độ vừa rồi.
Nhưng Tô Nghênh Hạ lại không phát hiện điểm này, chỉ là vô cùng lo lắng thay Hàn Tam Thiên.
Tưởng Lam lên lầu, sau khi trở về phòng của mình, vẻ mặt lập tức trở nên âm u lạ
thường. Rốt cuộc đã hỏi thăm được chuyện của Hàn Tam Thiên, cũng có tư cách hợp tác với Hàn Yên rồi.
“Hàn Tam Thiên, lần này tôi xem cậu chết như thế nào. Đấu với Tưởng Lam tôi, cậu còn chưa đủ tư cách đâu.” Tưởng Lam lẩm bẩm.
Sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi nhà họ Thiên thì đi đến thôn Thành Trung một chuyến, hỏi thăm Dương Hưng được một ít chuyện gần đây của thôn Thành Trung. Sau khi biết được toàn bộ đều tiến hành thuận lợi, Hàn Tam Thiên lập tức trở phòng thuế của mình.
Vừa mới chuẩn bị móc chìa khóa mở cửa, Dương Manh ở đối diện lập tức mở cửa ra, giống như đang cố ý đợi anh vậy.
Nhìn dáng vẻ quỷ quái của Dương Manh, Hàn Tam Thiên không nhịn được bật cười. Cảm giác của anh đối với Dương Mạnh rất giống em gái bởi vì đối với xã hội hiện nay thì sự đơn thuần của Dương Mạnh vô cùng hiếm thấy. Cô gái như vậy sẽ khiến anh không tự chủ được dâng lên ý muốn bảo vệ.
Đương nhiên, loại ham muốn bảo vệ này không xen lẫn tình cảm nam nữ. Tình cảm của Hàn Tam Thiên đối với Tô Nghênh Hạ chưa bao giờ dao động.
“Thế nào?" Hàn Tam Thiên nghi ngờ hỏi
“Lão Hàn, trong nhà anh có người thuê mới rồi sao? Cái tên to con đó có vẻ thật hung dữ.” Dương Mạnh nhăn mũi nói.
Xem ra cô đã gặp Kỳ Hổ rồi, chỉ việc đầu Kỳ Hổ cao hơn người bình thường và bộ dạng lúc không cười của cậu thì quả thật có dáng vẻ hung thần ác sát.
“Mặc dù dáng vẻ cậu ấy hơi hung dữ nhưng là người tốt, hơn nữa còn rất đơn thuần giống em vậy.” Hàn Tam Thiên nói, về phương diện nhận biết đối với xã hội này thì sự đơn thuần của Kỳ Hổ còn nhiều hơn so với Dương Mạnh bởi vì bây giờ
cậu là một tờ giấy trắng.
“Hứ, em không có đơn thuần. Chị Phỉ Nhi cũng nói em rất tinh quái mà.” Dương Manh bất mãn nói, dường như vô cùng bất mãn đối với việc hình dung bằng hai chữ đơn thuần này.
“Đúng rồi, chắc là bọn em đã nhậm chức rồi chứ?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Dương Manh liên tục gật đầu, nói: “Hôm nay em còn được ông chủ, à không đúng, anh Lương chỉ là lãnh đạo, không phải ông chủ. Em nhận được lời khen của lãnh đạo đó, thế nào, lợi hại không?”
Nhìn nụ cười đắc ý trên mặt Dương Manh, Hàn Tam Thiên cũng cười theo, giơ ngón cái lên với Dương Manh rồi nói: “Lợi hại, đương nhiên lợi hại rồi.”
Lúc này, đột nhiên của phòng đang mở ra phân nữa bị người khác mở ra toàn bộ, trên mặt Dương Mạnh lộ rõ vẻ kinh sợ.
Khi Mễ Phỉ Nhi nhìn thấy Hàn Tam Thiên, sự bài xích chán ghét trên mặt không thèm che đậy chút nào, nói với Dương Manh: “Dương Manh, không phải chị đã nói với em rồi sao. Đừng nói chuyện với
loại người này, bị lừa gạt cũng không biết.”
Dương Mạnh không ngờ len lén nói vài câu với Hàn Tam Thiên lại bị Mễ Phỉ Nhi phát hiện được, vô cùng áy náy nhìn Hàn Tam Thiên.
“Có chút thủ đoạn tán gái của đàn ông rất cao siêu, cố ý giả vờ lạnh lùng dụ dỗ người khác chú ý. Em phải cẩn thận một chút, loại đàn ông này đều là sói đội lớp cừu thôi.” Lời nói của Mễ Phỉ Nhi có chút hàm ý.
“Nếu như cô muốn nói rằng tôi cố làm ra
vẻ lạnh lùng ở trước mặt cô, muốn tạo ra sự chú ý của cô, vậy ngược lại tôi phải nói rõ với cô. Tôi chưa từng nghĩ tới việc tạo ra sự chú ý của cô bởi vì từ trước đến nay tôi chưa hề xem cô ra gì.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói, ngay sau đó gật đầu một cái với Dương Manh rồi mở cửa trở về nhà.
Mễ Phỉ Nhi tức giận giậm chân, đóng mạnh của lại, rõ ràng là đang trút hết sự bất mãn trong lòng.
Dương Mạnh nơm nớp lo sợ trở về phòng của mình, loại trạng thái tức giận này của Mễ Phỉ Nhi, cô không dám trêu vào.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Dương Mạnh mới thở phào nhẹ nhõm. Cô biết hiện tại Mễ Phỉ Nhi vô cùng chán ghét Hàn Tam Thiên nhưng cô lại có thiện cảm với Hàn Tam Thiên rất nhiều.
Những người đàn ông trước đây, ai ai cũng giống như ruồi nhặng vây quanh Mễ Phỉ Nhi, bưng trà rót nước giống như đầy tớ vậy. Nhưng Hàn Tam
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 35 |