Thiên lại khác với những người đàn ông đó, chỗ đặc biệt này chính là điểm hấp dẫn Dương Manh.
Trong phòng khách, vẻ mặt Mễ Phỉ Nhi
tức giận sôi máu rất dữ tợn. Cô đã quen được đàn ông theo đuổi nhưng hôm nay lại bị Hàn Tam Thiên không coi ra gì, hơn nữa còn nói ra những lời như vậy trước mặt cô khiến Mễ Phỉ Nhi cảm thấy vô cùng nhục nhã.
“Đừng tức giận, đừng tức giận.” Mễ Phỉ Nhi hít sâu mấy hơi, tự mình an ủi nói: “Loại phế vật này, tức giận với anh ta có gì tốt chứ. Mục tiêu của mình là ông chủ của bất động sản Nhược Thủy, Mễ Phỉ Nhi, làm sao mày có thể tùy tiện nổi giận với loại người như vậy chứ.”
Hàn Tam Thiên về đến nhà, trong phòngkhách đã có tiếng ngáy rồi. Xem ra Kỳ Hổ đã ngủ, anh cũng không quấy rầy.
Trở về phòng của mình, lấy ra một tấm hình kết hôn với Tô Nghênh Hạ từ dưới gối. Mỗi khi nhớ nhưng không thể thổ lộ thì anh sẽ làm như vậy. Nhìn Tô Nghênh Hạ trong hình, trong nháy mắt dường như cảm thấy cả thế giới cũng trở nên rực rỡ tươi đẹp hơn.
Hôm sau, Hàn Tam Thiên thức dậy chạy bộ sớm, bên cạnh còn dẫn theo Kỳ Hổ. Bởi vì Mễ Phỉ Nhi biết thời gian xuống lầu cố định của Hàn Tam Thiên nên vì để tránh gặp phải Hàn Tam Thiên, cô cố ý dài thời gian.
Trong quá trình chạy bộ sáng, trong đầu Hàn Tam Thiên không tự chủ nghĩ đến một vấn đề, vị Địa Ương trong miệng Thiên Vương Thịnh hôm qua kia chỉ giỏi hơn vệ sĩ mà Thiên Vương Thịnh mời đến thì không cách nào phán đoán được thực lực của Địa Ương. Bởi vì những người đó, cho dù là Hàn Tam Thiên thì cũng có thể đối phó dễ dàng.
Nhưng mà có một điểm Hàn Tam Thiên có thể xác nhận, người tên Địa Ương này thân thủ nhất định có thể so với Võ Phong. Nếu không thì Hàn Yên không thể nào để anh cướp lấy Võ Phong.
“Anh Tam Thiên, anh cứ nhìn em làm gì?” Lúc Kỳ Hổ phát hiện Hàn Tam Thiên nhìn chằm chằm vào mình thì không hiểu hỏi.
“Anh đang nghĩ xem em có phải là đối thủ của ông ta hay không." Hàn Tam Thiên nói. Mặc dù Kỳ Hổ thật sự lợi hại nhưng so sánh cậu với Địa Ương thì Hàn Tam Thiên không tin rằng cậu có thể là đối thủ của Địa Ương.
Kỳ Hổ toét miệng cười, nói: “Có phải là đối thủ hay không, đánh nhau là biết liền thôi. Nếu không anh để ông ta tới thử với
em một chút?"
Hàn Tam Thiên lắc đầu một cái, Kỳ Hổ được xem như con át chủ bài trong tay anh, tuyệt đối không thể xuất thủ dễ dàng được. Hơn nữa ngộ nhỡ thua rồi, kết quả của Kỳ Hổ nhất định sẽ vô cùng thê thảm. Với tính cách của Hàn Yên, tuyệt đối sẽ bảo Địa Ương đánh đến chết. Hàn Tam Thiên cũng không muốn Kỳ Hổ mới vừa xuống núi đã chôn vùi tính mạng của bản thân.
“Khoảng thời gian này, em vẫn nên khiêm tốn một chút. Nếu không anh sợ em còn chưa quen thuộc nơi này thì đã phải giao
nộp tính mạng rồi.” Hàn Tam Thiên nói.
Kỳ Hổ nghe theo sự sắp xếp của Hàn Tam Thiên nhưng vẻ mặt lại hơi xem nhẹ. Cậu không hề cho rằng bản thân không phải là đối thủ của Địa Ương. Ngược lại, nếu như thật sự có thể đánh nhau, cậu sẽ hưng phấn vô cùng.
Sau khi chạy bộ sáng, Hàn Tam Thiên gọi điện thoại cho Lâm Dũng, bảo anh ta đưa Kỳ Hổ đi làm quen với xã hội này, để trước tiên cậu nhận biết thế giới mới này một chút. Dù sao muốn khiến cho Kỳ Hổ có năng lực sinh hoạt độc lập thì nhất định phải nhanh chóng quen thuộc với hoàn
cảnh mới này.
Chưa đến 10 giờ sáng, Tưởng Lam xuất hiện ở quán rượu của bán đảo. Hơn nữa lần này, Tưởng Lam ngẩng đầu ưỡn ngực bởi vì bà có được tin tức của Hàn Tam Thiên cho nên bà cho rằng bản thân có tư cách đứng trước mặt Hàn Yên.
“Tiểu thư, lần này Tưởng Lam đến chắc là có mang theo tin tức tốt gì đó.” Trong phòng, Hàn Thanh nói với Hàn Yên.
“Người phụ nữ này, thật đúng là độc ác, khó trách người ta lại nói rằng lòng dạ đàn bà như rắn rết, bà ta lại không chỉ là rắn
rết." Hàn Yên cười nói. Tưởng Lam sẽ không xuất hiện vô cớ. Nếu như bà ta đến thì chắc chắn đã biết kế hoạch của Hàn Tam Thiên.
Mặc dù Hàn Yên cũng không quan tâm đến chuyện này quá nhưng có thể nhìn thấy Tưởng Lam và Hàn Tam Thiên như chó cắn chó lẫn nhau thì đối với cô ta mà nói cũng là một trò hay.
“Tiểu thư, đây là do Hàn Tam Thiên quá đáng chết rồi. Ngay cả mẹ vợ của anh ta cũng hy vọng anh ta chết thì đủ để chúng
minh con người anh ta đáng ghét bao nhiêu.” Hàn Thanh khinh thường nói.
Hàn Yên gật đầu một cái sâu sắc, nói: “Chỉ là không biết rốt cuộc Tưởng Lam muốn anh ta chết đến mức nào. Nếu thật sự có thể lợi dụng Tưởng Lam giết chết Hàn Tam Thiên thì xem như tôi nhẹ nhõm rồi. Nói không chừng còn có thể trở về Mĩ sớm một chút.”
Hàn Thanh biết Hàn Yên xem thường nơi này, tâm tư đã bay về Mĩ từ sớm rồi nên cố ý lộ ra vẻ mặt vô cùng chán ghét, nói: “Tiểu thư, vốn dĩ ở đây không xứng với cô. Nếu không phải Hàn Tam Thiên thì làm sao cô lại phải đến cái nơi nghèo kiếtxác này chứ.”
“Bớt nịnh hót đi, bảo người cho Tưởng Lam vào. Để tôi xem thử bà ta muốn nói gì.” Hàn Yên nói.
“Dạ tiểu thư.” Hàn Thanh lấy điện thoại ra, thông báo với bảo vệ ngoài của quán
rượu.
Quán rượu trên bán đảo hôm nay, ngay cả một con ruồi bay vào cũng nhất định phải có được sự đồng ý của Hàn Yên. Mặc dù lời này hơi khoa trương nhưng có thể nhìn ra được ý muốn khống chế của Hàn Yên mạnh cỡ nào. D 12:35 33 15 A Trang 17
Chuyện cô ta không cho phép thì tuyệt đối không thể xảy ra. Đây chính là tiểu thư nhà họ Hàn tại Mĩ đối phó với quyền thế lợi ích.
Lúc Tưởng Lam đi vào phòng Hàn Yên, dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực đó khiến cho Hàn Thanh vô cùng bất mãn.
“Đừng tưởng rằng biết một chút chuyện không quan trọng thì có thể ra oai trước mặt tiểu thư. Bà không có tư cách này đâu.” Hàn Thanh nhắc nhở Tưởng Lam.
“Bây giờ tôi đã có cơ hội hợp tác với tiểu thư nhà cô, trong tay tôi có tin tức vô cùng quan trọng. Cho nên tôi khuyên cô nói chuyện với tôi khách sáo một chút." Tưởng Lam nhàn nhạt nhìn Hàn Thanh
một cái.
Hàn Thanh cười lạnh một tiếng, Tưởng Lam vậy mà lại nghĩ bản thân quan trọng lắm. Chẳng lẽ bà ta không biết loại rác rưởi như bà ta vốn không lọt vào mắt của tiểu thư sao?
“Tưởng Lam, tôi cho bà cơ hội sửa lại lời nói lần nữa. Nếu không bà sẽ nhận được
sự dạy dỗ sâu sắc đó." Hàn Thanh cười lạnh nói.
Đăng bởi | KhanhLy2308 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 35 |