Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1173 chữ

"Đồng nghiệp của tôi xảy ra chuyện rồi, cô ấy bị người ta ép đi ở ngoài cửa, cầu xin các người mau cứu cô ấy với." Người tới là Trần Miểu, cô ta tận mắt chứng kiến

chuyện Tân Nhu bị đưa đi, nhưng vì nhát gan nên không dám tiến lên ngăn cản, chỉ có thể cầu cứu Hàn Tam Thiên.

Lúc Hàn Tam Thiên nhìn thấy Trần Miểu, không cần cô ta nói cũng biết đồng nghiệp trong miệng cô ta là Tần Nhu.

Mặc dù anh không có hảo cảm với Tần Nhu, nhưng dầu gì Tần Nhu cũng là cháu gái của Tần Lâm, hơn nữa gặp chuyện không may ngay tại Mordor, vì vậy anh không thể khoanh tay đứng nhìn.

Hàn Tam Thiên đứng dậy, bước đến trước mặt Trần Miểu hỏi: "Đi đâu?"

"Tôi không biết nữa, cô ấy rơi vào tay mấy tên say rượu, chắc chắn sẽ không được yên ổn, cầu xin anh đi cứu cô ấy." Trần Miểu nói.

Hàn Tam Thiên quay đầu nói với Mặc Dương: "Tìm mấy người đi kiểm tra thủ camera phụ cần, tôi đi tìm người trước"

Mặc Dương đứng dậy, lập tức dặn dò thuộc hạ làm việc, về phần kẻ gây chuyện kia thì giao cho một mình Lâm Dũng tra hỏi.

Sau khi đi theo Trần Miểu ra khỏi Mordor, Trần Miểu chỉ biết đại khái phương hướng Tần Nhu bị đưa đi, nhưng cụ thể là đi đâu, cô ta không thể nào khẳng định.

Hàn Tam Thiên chỉ có thể thử vận may, vừa đi không lâu, hi vọng bọn họ đừng đi quá xa, nếu không, cho dù tìm được chỉ sợ cũng không kịp nữa, mấy tên say rượu, không thể mong đợi bọn chúng sẽ lý trí.

Con đường này có rất nhiều hộp đêm, nhưng nếu bọn chúng đưa Tần Nhu đi thì sẽ không tiếp tục uống rượu, có tỉ lệ nhất

định là đã đến khách sạn nào đó.

Hàn Tam Thiên tiến vào khách sạn gần nhất, khi anh hỏi thăm tiếp tân có từng thấy mấy người đàn ông dẫn theo một cô gái mướn phòng hay không, vẻ mặt tiếp tân bực mình nói: "Đó là việc riêng của khách, sao tôi có thể tùy tiện nói cho anh biết được."

Mặt mày Hàn Tam Thiên u ám, Trần Miểu vội vã nói: "Người bạn kia của tôi bị bọn họ đe dọa đấy, cầu xin cô nói cho chúng tôi biết, nếu không kết quả sẽ rất nghiêm trọng."

Gần như ngày nào tiếp tân cũng sẽ thấy phụ nữ uống say như chết bị đàn ông đưa tới đây mướn phòng, loại chuyện nhìn mãi thành quen này với cô ta mà nói, đều là chính những người phụ nữ kia đã đủ bẩn.

"Thật xin lỗi, tôi không thể trả lời." Tiếp tân nói.

Lúc này, quản lý đã bước tới, nhìn Trần Miểu mặc đồng phục tiếp viên hàng không, giống hệt người phụ nữ vừa lên lầu lúc nãy, trong lòng không khỏi nghĩ

mấy đứa lẳng lơ này đúng là càng lúc càng biết chơi, còn play đồng phục hấp dẫn.

"Các người chơi cái gì, nếu không ở thì cút nhanh lên, đừng quấy rầy chúng tôi làm việc." Quản lý giọng điệu không tốt lành nói, có thể làm quản lý khách sạn ở địa phương này, hiển nhiên không phải người bình thường.

"Có một người phụ nữ mặc quần áo giống cô ấy, có từng tới chỗ này của các người không." Hàn Tam Thiên hỏi quản lý.

"Mày có tư cách gì để hỏi tao?" Quản lý khinh thường nói.

Hàn Tam Thiên đá một cước vào bụng quản lý, trong lúc quản lý đang khom lưng ôm bụng, Hàn Tam Thiên túm tóc gã, tiếp tục nói: "Tao hỏi lại lần nữa, có thấy hay không?"

Sở dĩ tính tình của Hàn Tam Thiên nóng nảy như vậy là vì hiện tại thời gian gấp rút, nếu chậm, cho dù tìm được Tần Nhu cũng muộn rồi, không phải anh quan tâm Tần Nhu sẽ có kết cục gì, dù sao người phụ nữ đó đã gây sự với anh không ít, nhưng cô là cháu gái của Tần Lâm, nếu Hàn Tam Thiên đã đụng phải chuyện này thì không thể mặc kệ.

Anh xem Tần Lâm là thuộc hạ, nhưng cũng sẽ lo lắng Tần Lâm phản bội, dù sao hiện tại thế cục ở thành phố Thiên Vân không rõ, nếu sau lưng Tần Lâm lại đâm anh một dạo, với Hàn Tam Thiên mà nói làcực kỳ trí mạng.

Quản lý đau đến mức cả người liên tục run rẩy, dù sao cũng là một cước mà Hàn Tam Thiên không hề nương tay, với đa số người mà nói đều không thể chịu nổi.

"Nhóc con, mày có biết ông chủ của tao là ai hay không, mày dám gây sự ở chỗ này,

ngày mai ông ấy có thể khiến mày bốc hơi khỏi nhân gian." Quản lý nghiến răng nghiến lợi nói, gã không bị một cước này của Hàn Tam Thiên dọa sợ, bởi vì gã có hậu trường, hậu trường của ông chủ, nói ra có thể hù chết người, đó chính là Mặc Dương.

Mặc Dương với phần lớn người ở thành phố Thanh Vân mà nói có lực uy hiếp tuyệt đối, nhưng Hàn Tam Thiên trước mặt lại không, đó là chuyện quản lý nằm mơ cũng không nghĩ tới, vì vậy uy hiếp của gã với Hàn Tam Thiên chẳng có chút tác dụng nào.

"Nếu ông không nói, tôi không chỉ khiến ông bốc hơi khỏi nhân gian, ngay cả ông chủ ông cũng sẽ không bỏ qua." Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.

Quản lý cười dữ tợn, bảo: "Thằng nhãi, mày đúng là biết khoác lác, tao muốn nhìn thử xem mày khiến tao bốc hơi khỏi nhân gian thế nào, tới đi."

Những lời này vừa thốt ra, Mặc Dương đã dẫn người tiến vào khách sạn, ông dặn dò thuộc hạ kiểm tra camera xong thì đúng lúc nghĩ tới khách sạn này, bởi vì rất nhiều khách say đều tới nơi này thuê phòng,

đám người kia dẫn Tần Nhu đi nhất định là bị sắc dục làm lu mờ lý trí, như vậy khả năng cao nhất là tới chỗ này.

Lúc quản lý nhìn thấy Mặc Dương, trên mặt càng vui vẻ, nói với Hàn Tam Thiên: "Đêm nay mày đúng là xui xẻo, hậu trường của ông chủ tao đã tới, loại người như mày, e rằng cả ông ấy là ai cũng không có tư cách biết."

Dứt lời, quản lý kêu cứu với Mặc Dương: "Đại ca Mặc, thằng nhãi này gây sự ở địa bàn của chúng ta, còn đánh tôi nữa, nó còn muốn ông chủ của tôi bốc hơi khỏi nhân gian."

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.